Thứ hai là ngày nghỉ của Trần Ô Hạ.
Theo lời dặn dò của Mã Lâm, cô ôm ruột chăn mùa đông ra ban công phơi nắng. Một ít sợi lông tơ bay lên từ trong ruột chăn, có thể nhìn thấy rõ dưới ánh mặt trời. Cô hắt hơi một cái, đưa ngón trỏ xoa xoa sống mũi. Khẽ liếc mắt nhìn xuống, thấy ban công nhà họ Lý không có ai, cô mới dám cúi đầu nhìn lại.
Ban công của hộ gia đình ở đối diện nhà họ Trần đã lắp cửa sổ bằng kính, cô không lo lắng việc mình nhìn xuống ban công nhà họ Lý nhiều năm như thế sẽ bị phát hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm đó nhà họ Lý vội vàng chuyển đi, không mang theo mấy chậu hoa. Trần Ô Hạ trơ mắt nhìn những chậu cây xanh tốt dần dần trở nên khô héo hoang tàn. Ba năm sau, chỗ đó lại được phủ xanh một lần nữa, tràn đầy sức sống.
Một chiếc áo màu đen treo trên sào phơi quần áo, cô biết nó là của ai. Lý Thâm thích những gam màu tối, mùa hè cũng không sợ nóng.
Anh mặc hợp tất cả kiểu đồ, bộ đồng phục cấp ba màu lam xám được mặc trên người anh cũng rất có phong cách.
Chỉ là…
Trần Ô Hạ nhớ rõ, trong một trận bão nổi lên vào ngày cuối tuần giữa mùa hè mấy năm trước, bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều so với trong phòng. Cô tắt quạt, bước ra ngoài ban công học thuộc tiếng Anh.
Có lẽ là do oi bức, cũng có thể còn có nguyên nhân khác, Lý Thâm để trần nửa người trên. Anh đang dựa vào lan can nói chuyện điện thoại, trọng tâm đặt lên chân trái, mũi chân phải nhẹ nhàng chống đỡ dưới lan can.
Cô liếc mắt nhìn thấy, giật mình vội vàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn học thuộc lòng từ đơn. Nhưng lại không nhớ được bất cứ thứ gì, chỉ còn một hình bóng màu mật ong luẩn quẩn trong đầu. Hơn nữa, từ "man" không ngừng bật ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải Trần Ô Hạ chưa từng nhìn thấy nửa người trên trần truồng của con trai. Có lần đang trong giờ học thể dục, một ban nam vén áo lên lau mồ hôi, ánh nắng mặt trời lướt qua thân hình gầy gò của cậu ta, không để lại bất cứ ấn tượng gì.
Lý Thâm gầy, nhưng không hề gầy yếu mỏng manh. Vòng eo rõ ràng, rảnh lưng trần truồng cũng đủ sâu. Trong vòng mấy năm, phong thái người thiếu niên đã lột xác thành khí phách của người đàn ông.
Trần Ô Hạ rơi vào hồi ức, động tác phủi chăn càng ngày càng chậm.
"Ô Hạ."
" Trần Lập Châu đi ra.
"Hả?"
" Cô giật mình quay đầu lại, nắm chặt ruột chăn.
"Được rồi, đừng vuốt nữa."
" Trần Lập Châu nhìn vẻ mặt của cô: "Bữa trưa hôm nay sẽ cho em nếm thử tài nghệ của anh, cơm chiên xì dầu."
"
Cô ngạc nhiên: "Anh, anh học nấu ăn từ lúc nào vậy?"
"
"Trong thời gian thực tập học được một vài chiêu từ bạn cùng phòng."
" Trần Lập Châu đưa tay chắn nắng cho cô: "Sao trời lại nắng gay gắt thế này? Chiếu vào mặt em đỏ hết rồi."
"
"Đỏ sao?"
" Cô vỗ vỗ mặt mình, nhanh chóng xua tan đi hình ảnh tấm lưng trần trụi trong ký ức. Chỉ một cái liếc mắt của năm đó đã khiến cô nhớ rõ suốt mấy năm trời.
Trần Lập Châu đi vào bếp: "Hết xì dầu rồi, em xuống lầu mua thêm một chai, anh đánh trứng trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!