Trần Ô Hạ không cẩn thận té ngã trên mặt cát, hai tay chống trên mặt đất. Những hạt cát nhỏ đâm vào giữa các móng tay, một cảm giác đau nhói truyền đến. Lòng bàn tay bị cát làm rách da, mấy hạt cát sắc bén đâm vào giữa móng tay ngón giữa của tay phải.
Cô đi đến bên cạnh sân thể dục rửa tay.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cũng chắp hai tay đi đến: "Trần Ô Hạ."
"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Ô Hạ quay đầu lại.
Nguỵ Tĩnh Hưởng nói: "Trong túi tớ có một miếng xà bông bằng inox không gỉ, cậu giúp tớ lấy ra được không."
"
Trần Ô Hạ giúp cô.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cẩn thận rửa tay, hỏi: "Tay của cậu không sao chứ?"
"
"Không sao, chỉ là trầy da mà thôi."
" Hai người các cô ngồi cùng bạn với nhau, nhưng Nguỵ Tĩnh Hưởng thường xuyên lấy lý do nào đó xin nghỉ học, lúc đến trường cũng chỉ nói những chuyện ngoài xã hội. Trong khi đó cuộc sống của Trần Ô Hạ lại quá đơn giản, hai người bọn họ nói chuyện không hợp nhau. Cô đang chuẩn bị rời đi.
Nguỵ Tĩnh Hưởng bỗng nhiên gọi cô lại: "Đúng rồi, Trần Ô Hạ."
"
Trần Ô Hạ dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguỵ Tĩnh Hưởng lấy khăn giấy lau tay, ánh mắt tỏ vẻ hứng thú: "Trong lúc chặn Lý Thâm ở trên đường, tớ phát hiện một chuyện."
Không đợi Trần Ô Hạ trở nên hoang mang, Nguỵ Tĩnh Hưởng đã đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu đang theo dõi Lý Thâm?"
"
Trần Ô Hạ hơi khó hiểu: "Không có."
"
Nguỵ Tĩnh Hưởng nói: "Thôi đi, tớ đã nhìn thấy hết rồi, cậu đi theo Lý Thâm suốt hai con phố, len lén lút lút."
"
Trần Lập Châu vẫn luôn muốn vứt bỏ mối liên quan với Lý Thâm nên chưa từng để lộ địa chỉ nhà. Trần Ô Hạ càng sẽ không nói với bạn bè rằng cô và Lý Thâm đang sống chung một toà nhà.
Nguỵ Tĩnh Hưởng lại mặc định sự im lặng của cô là đang ngầm thừa nhận, cười nói: "Cậu sợ gì chứ? Cậu đi theo là việc của cậu, tớ chặn đường là việc của tớ. Tớ cũng không phải là học sinh tiểu học, bởi vì ghét Lý Thâm cho nên buộc cả thế giới phải cách xa cậu ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
"
Chưa nghĩ ra lý do để giải thích chuyện này, Trần Ô Hạ vẫn im lặng.
Nguỵ Tĩnh Hưởng vứt khăn giấy đi, nói: "Nhưng mà, việc này đừng để cho Tiêu Dịch Viện biết, đây là lời nhắc nhở của tớ dành cho cậu."
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!