Chương 9: Sinh Ra Đã Khiến Người Ta Đố Kỵ

Lúc này đã là giờ Thìn sáu khắc (tám giờ ba mươi sáng), bên ngoài huyện nha An Bình người đến kẻ đi, náo nhiệt vô cùng.

Tôn huyện lệnh – Tôn Hữu Tài – đứng trước cổng huyện nha, tay không ngừng xoa vào nhau, sốt ruột nhón chân nhìn ngó, vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm:

"Sao vẫn chưa tới?

Không phải nói người đó sắp đến rồi sao?

Hắn còn định ở An Bình bao lâu nữa đây?

Hừ, cả đời ta chưa từng bị chửi nhiều như hai ngày nay!

Hắn trách ta bất tài thì thôi đi, lại còn vừa tới đã đòi tra xét tất cả các vụ án trong mười năm qua ở An Bình!

Hắn rốt cuộc là đến điều tra án hay đến gây phiền phức cho ta?"

Hai ngày qua, Tôn Hữu Tài phải thức trắng nhiều đêm để xử lý đống hồ sơ cũ, lo lắng đến mức tay chân bủn rủn, sợ rằng kẻ kia sẽ phát hiện ra manh mối gì.

Mấy vụ án nhỏ thì còn có thể viện lý do hồ đồ nhất thời hoặc đổ lỗi cho thuộc hạ sơ suất.

Nhưng nếu là án mạng nghiêm trọng mà bị tra ra rồi tâu lên trên, cuộc đời ông ta coi như xong!

May mắn thay, mấy năm làm huyện lệnh ở An Bình, tuy có tham lam chút đỉnh nhưng ông ta vẫn tránh được những sai sót lớn.

Dù tay đã vấy một vài mạng người, nhưng giấu kỹ thì cũng không khó…

Chỉ tiếc là đúng lúc này, Bành Thập lại chết!

Không phải là tự đâm đầu dâng bằng chứng lên cho kẻ đó sao?!

Vụ này nhất định phải giải quyết gấp!

Lập tức kết thúc!

Tên sai dịch báo tin khi nãy cúi người nói:

"Chắc sắp tới rồi, cũng tại tiểu nhân.

Lúc nãy nghe đứa trẻ nào đó hét lên "Tiêu thị lang tới!" liền vội vã chạy về báo, quên mất phải xác minh lại."

Tôn Hữu Tài trừng mắt nhìn tên sai dịch, còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn đột nhiên đứng thẳng, chỉ tay về phía trước, giọng run rẩy:

"Tôn đại nhân, tới… tới rồi!"

Tôn Hữu Tài vội nhìn theo hướng chỉ tay, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cưỡi trên lưng một con ngựa ô oai phong lẫm liệt, đang chậm rãi tiến về phía huyện nha.

Người đàn ông mặc áo bào đen rộng tay, cổ tròn, trên áo thêu hình tiên hạc.

Lưng thắt đai da, trên đai có móc khóa bằng ngọc chạm khắc hoa văn hổ tinh xảo.

Trên người không trang sức dư thừa, chỉ đeo một miếng ngọc bội loại tốt và một túi cá biểu tượng thân phận quan ngũ phẩm trở lên.

Tóc búi gọn, cố định bằng một chiếc mộc quan đơn giản, vừa mộc mạc vừa tinh tế.

Dù còn cách một đoạn nhưng khí chất trầm ổn tỏa ra từ người đàn ông ấy khiến người ta không khỏi dè chừng, cảm giác như đối mặt với một kẻ khó đối phó.

Trái tim Tôn Hữu Tài không nhịn được đập mạnh, tay áo vội giơ lên lau mồ hôi rịn trên trán.

Khoảng cách dần thu hẹp, giờ có thể nhìn rõ dung mạo người kia: một gương mặt tuấn lãng nghiêm nghị, đôi mày kiếm đậm, ánh mắt sâu thẳm như lưỡi dao sắc của chim ưng, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng thoáng lạnh lùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!