Hà Hương không ngờ Từ Tĩnh lại thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, sắc mặt hơi biến đổi, định nói: "Ngươi…"
Nhưng Từ Tĩnh chỉ nhàn nhạt cắt ngang lời nàng ta:
"Hôm nay, dù bệ hạ có giá lâm, cũng không thể định tội một người vô tội!"
Sắc mặt Hà Hương tái nhợt, nhìn chằm chằm nàng, chợt cười lạnh:
"Ngươi cứ mạnh miệng đi.
Có Tổng quản Mộc ở đây, ngươi không thoát được đâu, tuyệt đối không thoát được."
Khóe môi nàng ta nhếch lên, đôi mắt phượng sắc sảo ánh lên tia nhìn kỳ dị, như thể đã thấy trước cảnh Từ Tĩnh cùng đường mạt lộ, rơi xuống địa ngục.
Ánh mắt Từ Tĩnh khẽ dao động, khóe miệng thoáng cong lên:
"Tổng quản Mộc chính là người đàn ông vừa rồi phải không?
Ngươi và phu nhân nhà ngươi dường như rất tin tưởng hắn."
Hà Hương khinh miệt liếc nhìn nàng:
"Tổng quản Mộc không phải là loại người phụ nữ lai lịch bất minh như ngươi có thể tùy tiện nhắc tới.
Tuy rằng hắn không may mắn, gia cảnh sa sút, nhưng vẫn là thân phận cao quý.
Đâu như ngươi…"
Nàng ta cười nhạo, ánh mắt tràn đầy khinh thường:
"Nhìn xem, dáng vẻ hồ mị kia, ai biết ngươi chui ra từ nơi dơ bẩn nào."
Xuân Dương và Xuân Hương làm sao có thể chịu nổi khi chủ tử của mình bị sỉ nhục như vậy, lập tức nổi giận nói lớn:
"Ngươi!"
Nhưng Từ Tĩnh lại giơ tay ngăn họ, khẽ mỉm cười nhìn Hà Hương, chậm rãi chỉnh lại tay áo:
"Ta nhớ rằng, ở một số triều đại trước, những kẻ miệng lưỡi xấc xược thường bị cắt lưỡi.
Ngươi nên tự biết điều thì hơn."
Hà Hương nhếch môi cười khẩy, định đáp trả, nhưng đột nhiên nhận ra ánh mắt người phụ nữ trước mặt lạnh lẽo đến rợn người, tựa như một lưỡi dao sắc bén vừa rút khỏi vỏ, có thể xuyên thẳng vào lòng người.
Tim nàng ta bất giác run lên.
Đôi mắt dường như bị thứ gì đó lóe lên làm chói mắt.
Hà Hương cúi đầu theo phản xạ, chỉ thấy bàn tay phải của Từ Tĩnh không biết từ lúc nào đã luồn vào ống tay áo trái, hai ngón tay kẹp lấy thứ gì đó phát sáng.
Hóa ra ánh sáng vừa rồi là từ đây!
Chẳng lẽ nàng ta giấu hung khí sao?
Chó cùng dứt dậu, ai biết được người phụ nữ này bị dồn ép tới mức sẽ làm gì?
Hiện tại, hai người đang cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, nếu nàng ta điên lên, người gặp xui xẻo đầu tiên chính là Hà Hương!
Sắc mặt Hà Hương lập tức trắng bệch, vội vàng thu ánh mắt lại, co người rút vào góc xe ngựa, không dám nói thêm lời nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!