Tiêu Hoài An sững người, nhanh chóng định thần lại.
Cậu biết rõ, trong mắt đa phần mọi người, việc cậu được sinh ra đã là một sự ưu ái của số phận.
Một cuộc sống vô lo vô nghĩ là điều hiển nhiên, chưa kể đến việc cậu có cha mẹ tài giỏi phi thường, được dân chúng yêu mến, lại còn nhận được sự sủng ái tột bậc của Hoàng thượng.
Từ lúc chào đời, cậu đã đứng trên đỉnh cao của con đường nhân sinh.
Những ngày tháng về sau không phải là chuyện cậu có thể có được gì, mà là cậu chọn lựa điều gì.
Cậu hiểu rõ điều này, cũng không phải kiểu người u sầu vô cớ, nhưng đứng trước một cặp cha mẹ quá mức xuất chúng, đôi lúc cậu vẫn cảm thấy mơ hồ.
Cha mẹ cậu từ nhỏ đã rất tôn trọng ý muốn của cậu, không ép buộc hay bắt cậu phải đạt được thành tựu gì.
Nhưng cha mẹ không ép, không có nghĩa là người ngoài không ép.
Trong suốt thời thơ ấu, điều cậu nghe nhiều nhất chính là:
"Hoài An, A nương con là nữ thần thám nổi danh thiên hạ.
Người thường nói con thông minh xuất chúng, mỗi lần theo người điều tra án đều có thể nhanh chóng theo kịp tư duy của người, thậm chí có lúc còn phát hiện manh mối nhanh hơn.
Sau này, con nhất định cũng phải trở thành một thần thám như A nương, để thế gian không còn oan án sai án nữa!"
"Trời ơi, Tiêu lang quân!
Ta cứ nghĩ y thuật của mẫu thân con đã rất cao minh rồi, nào ngờ y thuật của con cũng chẳng kém cạnh.
Sau này con có định trở thành một đại phu như mẫu thân không?
Nếu vậy thì với bách tính chúng ta, quả là phúc lớn!"
"Hoài An, phụ thân con sau này chắc chắn là danh thần lưu danh sử sách.
Văn thì an thiên hạ, võ thì định càn khôn.
Có người cha như vậy, con nhất định cũng sẽ là trụ cột quốc gia!"
"Hoài An, năm mười bảy tuổi, phụ thân con đã đỗ đầu khoa thi, trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Sở.
Ta rất mong chờ xem liệu con có vượt qua được ông ấy không.
Sang năm có khoa cử đấy, con có định tham gia không?"
Những kỳ vọng này không khiến cậu cảm thấy áp lực, nhưng lại khiến cậu lạc lối, không biết mình nên đi đâu, về đâu.
Tiêu Hoài An biết rõ bản thân chỉ có một, không thể đồng thời tái hiện thành tựu của cả cha lẫn mẹ.
Cậu cũng không muốn trở thành kẻ do dự không quyết, sống mà không có mục tiêu.
Cậu ngưỡng mộ cha mẹ mình, cũng khao khát trở thành người như họ – có niềm tin vững vàng và sẵn sàng cống hiến cả đời vì điều đó.
Nhưng một thiếu niên, dù thông minh đến đâu, vẫn còn quá trẻ.
Cậu chưa thể hiểu hết mọi chuyện.
Khi nỗi mơ hồ trong lòng ngày một sâu hơn, A nương đã chủ động khuyên cậu:
"Con có muốn đi đây đó một thời gian, ngắm nhìn non sông gấm vóc của Đại Sở không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!