Chương 466: [Ngoại truyện Tiêu Hoài An] Tiêu Gia Linh Nhi

Vừa bước vào cổng nhà, Tiêu Hoài An liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trong chiếc váy vàng nhạt, thoảng hương thơm thanh mát, lao thẳng vào lòng cậu.

Tiếng gọi trong trẻo như chuông bạc vang lên rộn rã:

"A huynh!

A huynh!

A huynh!"

Bé gái trong lòng chỉ cao tới ngang hông Tiêu Hoài An.

Mái tóc đen nhánh của nàng được búi thành hai búi tóc nhỏ xinh xắn, điểm thêm hai sợi dây đỏ phất phơ bay múa theo mỗi động tác.

Linh Nhi phấn khích không thôi, hai tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy huynh trưởng, vừa nhảy nhót vừa cười rạng rỡ như không biết làm sao để bày tỏ hết nỗi vui mừng.

Tiếng cười giòn tan như chuông bạc, ngay lập tức lan khắp cả sân nhà.

Tiêu Hoài An cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé trong lòng mình, ánh mắt từng chút một trở nên dịu dàng.

Một tay cậu nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, đề phòng nàng quá nghịch ngợm mà va ngã cả hai người.

Cậu  bật cười, nói:

"Linh Nhi, một năm không gặp, sao càng lớn lại càng nghịch như vậy?"

Tiêu Dự Nguyệt, nhũ danh Linh Nhi, là muội muội của Tiêu Hoài An.

Bảy năm trước, nàng ra đời trong niềm mong chờ khôn xiết của cả gia đình.

Với thân phận như vậy, Tiêu Dự Nguyệt từ nhỏ đã là tiểu công chúa được cả nhà yêu chiều hết mực.

Một năm trước, khi Tiêu Hoài An rời nhà chu du, Linh Nhi đã ôm chặt lấy huynh trưởng khóc đến trời đất quay cuồng, suýt chút nữa khiến cậu mềm lòng mà không đành bước chân ra khỏi cửa.

Nghe lời trách yêu, Linh Nhi vội ngẩng đầu lên, sốt sắng phản bác:

"Không có đâu!

Linh Nhi ngoan lắm!

Suốt một năm qua đều chăm chỉ theo A Nương học y thuật, còn nhịn không đi tìm A huynh nữa đấy!"

Bé gái nhỏ nhắn có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt đào hoa trong veo giống hệt mẫu thân, hàng lông mi dài cong vút.

Bờ môi nàng hồng hào tựa cánh hoa xuân, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến lòng người mềm mại không tự chủ được.

Tiêu Hoài An khẽ cười, xoa đầu nàng một cách cưng chiều, nói:

"Linh Nhi còn muốn ra ngoài tìm A huynh?

Không phải A huynh đã nói bên ngoài rất nguy hiểm, phải lớn hơn mới được đi sao?"

Tiêu Dự Nguyệt bĩu môi, phồng má đầy bất mãn:

"Nhưng Linh Nhi đã nói rồi mà, Linh Nhi đâu có đi!"

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên:

"Nghe xem, cái đồ nghịch ngợm này nói dối thật giỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!