Chương 24: Mẫu tử hữu duyên

Mấy câu giống như lời tiễn biệt kia khiến Tiêu Dật thoáng ngẩn người.

Những lời đã chuẩn bị sẵn cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.

Hắn thật không ngờ, người vợ cũ mà hắn luôn xem là rắc rối và muốn tránh càng xa càng tốt, giờ đây lại tỏ ra hiểu chuyện và rộng lượng đến vậy.

Trước đây, hắn chỉ mong nàng sớm biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Nhưng lúc này, khi nàng chủ động vạch rõ ranh giới, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác không sao diễn tả nổi.

Nữ nhân trước mặt vừa dứt lời liền thoải mái xoay người rời đi, cùng hai tỳ nữ của mình bước qua cổng lớn của huyện nha.

Hắn vô thức nhìn theo bóng dáng mảnh mai, mềm mại ấy, hàng mày hơi nhíu lại.

Bỗng một giọng nói cẩn trọng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:

"Lang quân, ngài đang nhìn gì vậy?"

Đông Lê, từ nãy vẫn lén theo sau lang quân và Từ Tĩnh, cuối cùng không nhịn được mà bước tới sau lưng hắn hỏi.

Hắn hoàn toàn không ngờ lang quân lại đồng ý đưa tiễn nữ nhân kia, thậm chí còn đứng trước cổng nha môn thật lâu không nhúc nhích, trông như đang lưu luyến không nỡ rời!

Vừa rồi, chứng kiến toàn bộ quá trình Từ Tĩnh tự minh oan, Đông Lê buộc phải thừa nhận rằng nàng không hề có ý tiếp cận lang quân, mà chỉ đơn thuần nhờ vả hắn.

Hơn nữa, nàng thực sự đã thay đổi, đến mức khiến hắn đôi lúc tự hỏi liệu nàng có còn là người trước đây nữa không.

Nhưng dù có thay đổi đến đâu, những chuyện nàng từng làm cũng không thể xóa bỏ!

Tiêu Dật liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, không lấy làm ngạc nhiên khi hắn xuất hiện.

Giọng hắn bình thản:

"Đông Lê, phái người điều tra kỹ nữ nhân này, xem sự thay đổi đột ngột của nàng rốt cuộc bắt nguồn từ đâu."

Đông Lê lập tức đáp lời.

Nghe giọng điệu lạnh lùng của lang quân, hắn thầm nghĩ rằng thái độ của Tiêu Dật đối với Từ Tĩnh vẫn chẳng có gì khác biệt.

Việc chú ý đến nàng chỉ là do sự thay đổi bất ngờ này mà thôi.

Sau một thoáng ngập ngừng, Đông Lê không nhịn được lẩm bẩm:

"Chỉ là, nữ nhân này thật quá tuyệt tình.

Tiểu nhân còn tưởng rằng nàng ít nhiều cũng sẽ nhắc đến tiểu lang quân, nào ngờ từ đầu đến cuối lại chẳng nói lấy một câu."

Cứ như thể nàng chưa từng có một đứa con.

Hắn tất nhiên mong nàng rời xa lang quân và tiểu lang quân càng sớm càng tốt.

Chỉ là, hắn vẫn cảm thấy buồn thay cho tiểu lang quân…

Tiêu Dật im lặng một lát, bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Từ Tĩnh lúc nàng nheo mắt cười, giống như một chú mèo lười biếng.

Chỉ e rằng nàng thực sự đã quên mất mình còn có một đứa con.

Theo một cách nào đó, nàng vẫn là người phụ nữ ích kỷ và vô tình như trước.

Hắn ép mình gạt bỏ mọi suy nghĩ liên quan đến nàng, xoay người bước vào trong huyện nha, giọng trầm lạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!