Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Từ Tĩnh, hôm nay chẳng biết đã bao nhiêu lần bị nữ nhân này làm kinh ngạc.
Chỉ có Tiêu Dật thần sắc không đổi, đột nhiên sải bước đến bên thi thể của Bành Thập, trầm giọng nói:
"Đúng vậy, vụ án này không thể nào do một mình ngươi thực hiện."
"Bành Thập thân hình cao lớn, hơn cả đa số nam nhân thông thường.
Khoảng cách từ Bành gia đến nơi phát hiện thi thể lại không hề gần.
Chỉ dựa vào một nữ nhân như ngươi, không thể nào tự mình di chuyển thi thể từ Bành gia tới đó, rồi còn tạo hiện trường giả như bị đâm chết."
"Huống hồ, theo như lời khai của ngươi, ngươi đã sớm chuẩn bị thạch tín, chứng tỏ đây là vụ giết người có kế hoạch chứ không phải hành động bộc phát."
Sắc mặt của Tào thị trắng bệch, đồng tử rung rinh, đột nhiên phát cuồng hét lên:
"Không đúng!
Người là ta giết!
Là một mình ta giết hắn!
Chính ta đã mang hắn đến sân nhà của Từ nương tử, định giá họa cho nàng ấy…"
"Vậy ngươi nói thử xem."
Tiêu Dật ngước mắt, ánh nhìn sâu thẳm khiến người ta phải run sợ, nhưng lời nói lại mang sức mạnh bức ép lòng người:
"Ngươi đã làm thế nào để vận chuyển thi thể đến nhà của Từ nương tử?"
"Ta… ta…"
Ánh mắt của Tào thị dao động, môi run rẩy, một lúc lâu mới lắp bắp nói:
"Ta dùng xe đẩy…"
"Ồ?
Vậy làm sao ngươi có thể lén lút tìm được một chiếc xe đẩy trong phủ mà không bị ai phát hiện, rồi đẩy từ Bành gia đến nhà Từ nương tử?"
"Nếu ngươi thật sự làm được điều đó, vậy ta hỏi tiếp: Làm thế nào một mình ngươi có thể nâng thi thể một nam nhân cao lớn như vậy lên xe đẩy?
Đến nhà Từ nương tử rồi, ngươi làm cách nào dùng dao đâm thẳng vào tim hắn?"
"Vết thương ở tim người chết rất sâu, con dao rõ ràng đã xuyên qua xương sườn để đâm vào.
Một nữ nhân bình thường sao có đủ sức để làm vậy?"
Tiêu Dật mặt không đổi sắc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tào thị, liên tiếp đưa ra những câu hỏi khiến người nghe nghẹt thở.
Từ Tĩnh không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn.
Nam nhân này rõ ràng chưa từng cẩn thận xem xét vết thương trên ngực Bành Thập, vậy mà lại có thể nhận ra vết thương rất sâu, thậm chí còn xuyên qua xương.
Nàng cứ nghĩ hắn chỉ tập trung dò xét lai lịch của nàng, hoàn toàn không bận tâm đến vụ án.
Hóa ra nàng đã đánh giá thấp hắn.
Chứng kiến sắc mặt Tào thị càng lúc càng trắng, môi run rẩy không ngừng, ánh mắt Tiêu Dật chợt tối lại, giáng đòn chí mạng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!