Chương 1: Khởi Đầu Địa Ngục

Khi Từ Tĩnh tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng cổ kính, tuy nhiên cách bài trí lại đơn sơ mộc mạc.

Trong không khí thoang thoảng hương liệu thuốc bắc nồng đậm.

Nàng khẽ giật mình, thoáng nghĩ rằng mình vẫn chưa tỉnh hẳn.

Nàng còn nhớ rõ đêm qua mình đang ở phòng lạnh, cặm cụi suốt đêm chỉnh lý hồ sơ khám nghiệm tử thi.

Cuối cùng, vì quá mệt mỏi, nàng đã gục trên bàn mà ngủ thiếp đi.

Vậy mà khi mở mắt, lại thấy mình ở một nơi xa lạ như thế này?

Bất thình lình, cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng.

Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo giao lĩnh màu vàng nhạt phối váy lục lam rón rén bước vào.

Thấy Từ Tĩnh đã tỉnh, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, đặt khay trong tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi cất giọng dịu dàng:

"Nương tử, người tỉnh rồi, uống thuốc đi ạ.

Nô tì biết nương tử trong lòng khổ sở, nhưng… sự tình đã đến nước này, Nương tử cũng phải vì sức khỏe của mình mà nghĩ suy.

Nếu người xảy ra chuyện gì, để nô tì và Xuân Dương biết phải làm sao đây?"

Vừa nói, nàng ta vừa xúc động đến mức không kìm được, giọng nói dần cao hơn.

Đôi mắt trong veo ứa đầy lệ, nàng cắn môi chặt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn nàng ta, tất cả mọi thứ trước mắt quá chân thực, khiến nàng không thể tự lừa mình rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Nàng bật dậy, định mở miệng hỏi điều gì đó, thì bất chợt đầu đau nhói.

Một đoạn ký ức xa lạ như cơn lũ tràn vào đầu nàng, khiến nàng ngồi sững trên giường, cả nửa ngày vẫn chưa thể tin nổi mình đã xuyên không!

Hơn nữa, nàng lại xuyên tới một triều đại hoàn toàn xa lạ!

Thân thể nàng đang chiếm giữ nguyên là của một cô gái trùng tên với nàng – Từ Tĩnh.

Tuy vậy, thân thế, tính cách và những trải nghiệm của người này không có bất cứ điểm chung nào với nàng cả.

Nguyên chủ sinh ra tại Đại Sở triều, là trưởng nữ dòng chính của Công Bộ Thượng Thư.

Nhưng, đúng như mọi kịch bản bi thương thường thấy trong tiểu thuyết, mẫu thân nàng ta qua đời vì bạo bệnh khi nàng mới lên sáu tuổi.

Phụ thân nàng, một kẻ si tình, chẳng bao lâu đã phớt lờ mọi lời dị nghị, nâng một thị thiếp được sủng ái lên làm chính thất.

Vốn đã không ưa mẫu thân nàng, kế mẫu này càng chướng mắt nguyên chủ.

Năm nàng tám tuổi, bà ta lấy cớ nàng sức khỏe không tốt, đẩy nàng đến trang viên hẻo lánh ngoài thành, mặc nàng sống chết.

Không có ai quản giáo, lại mang nỗi oán hận chất chứa, nguyên chủ lớn lên thành một thiếu nữ cục cằn, nóng nảy và bất kham.

Vừa tròn mười lăm tuổi, kế mẫu đã xúi giục phụ thân nàng đón nàng về nhà, để thay thế muội muội cùng cha khác mẹ Từ Nhã gả cho tam lang quân nhà Vũ Thuận hầu, nổi danh là kẻ ăn chơi trác táng khắp kinh thành.

Nguyên chủ cực kỳ căm ghét kế mẫu, không dễ gì bị gạt.

Dù phụ thân hết lời ca ngợi Vũ tam lang, nàng vẫn một mực từ chối.

Khi trở về Từ phủ, trong đầu nàng chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào để trả thù kế mẫu và mấy người em đã cướp đi tất cả của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!