Vừa lên xe, Dung Nguyệt đã vội chất vấn ta chuyện thả chuột. Tất nhiên là ta không thừa nhận.
"Ngươi đừng đắc ý, Nhị ca không thể nào thích ngươi được. Lúc trước mặc kệ ai gả đến đây, Nhị ca đều..."
Ta ngắt lời nàng:
"Dung tiểu thư, nếu ngươi thật sự thích Tiêu Tướng quân thì nên dồn hết tâm tư lên người hắn. Đuổi ta đi rồi thì chắc gì hắn đã chịu lấy ngươi?"
Nàng bị ta hỏi tới ngây người.
"Dùng nhiều thủ đoạn đa dạng vào." Ta thấm thía vỗ bả vai nàng:
"Ngoại trừ buông lời hung ác, ngươi chẳng làm được tích sự gì cả."
Dung Nguyệt kinh ngạc lắm, suốt đoạn đường còn lại luôn ngậm miệng không nói lời nào.
Trong cung náo nhiệt vô cùng, cáo mệnh phu nhân từ tam phẩm trở lên và các tiểu thư của họ đều xuất hiện. Mười mấy bàn tiệc được lấp đầy không một chỗ trống.
Ta mới tới đã được nhiều người tò mò đánh giá, âm thanh bàn tán khe khẽ không ngừng vang lên từ khắp nơi.
"Là con vợ lẽ... mệnh tốt thật."
"Như này mới là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, không biết là có lên được mặt bàn hay không."
"Con vợ lẽ gia đình bình dân thì kiến thức nhiều đến đâu được chứ, Tiêu Tướng quân làm người chính trực quá đáng, đáng lẽ nên trả nàng về nhà mẹ đẻ."
Ta bưng trà uống, nghiêm túc lắng nghe Hoàng Hậu nói chuyện.
Thánh Thượng mãi chưa chịu lập Thái tử, không phải ông do dự không quyết định được, mà là do trước đây từng có một Thái tử rồi, người đó là con của Hiếu Đoan Hoàng Hậu đã qua đời.
Sau khi tiên Hoàng Hậu mất, Thánh Thượng mới cưới Hoàng Hậu hiện tại. Sau hai năm vào cung, Hoàng Hậu này sinh ra Tam Hoàng tử Ninh Vương.
Khi Ninh Vương mới mười mấy tuổi, Thái Tử đầu tiên từ trần, ngôi vị chủ của Đông Cung vẫn luôn để trống đến ngày hôm nay.
Người ngồi cạnh Hoàng Hậu chính là Lương phi.
Lúc Hoàng Hậu nói chuyện thì biểu cảm Lương phi rất có ý tứ, tuy cười nhưng đáy mắt tràn ngập khinh thường.
Lương phi là mẹ của Nhị Hoàng tử Tấn Vương.
Ngồi đối diện nàng là Thục phi, người đã sinh ra Tề Vương là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất hiện giờ, cũng rất được Thánh Thượng yêu thích.
Nâng cốc nói lời chúc mừng xong, hiện trường càng náo nhiệt hơn nữa. Mọi người tự tìm người quen nói chuyện, chỉ có một mình ta là trống vắng lạnh lẽo, người nào thấy ta cũng đi đường vòng.
Có người ngồi xuống bên cạnh ta.
Người này mắt phượng mày ngài, dáng người cao gầy, toàn thân tỏa ra khí chất tiểu thư khuê các.
"Thỉnh an Ninh Vương phi." Ta đứng dậy hành lễ.
Ninh Vương phi nhiệt tình vỗ tay ta:
"Ngươi ta không cần khách sáo, đều là người một nhà cả."
Nàng cười nói:
"Ngươi cũng biết mà, phu quân ngươi và Vương gia nhà ta thân nhau như anh em ruột."
Ta cười bảo vâng, Ninh Vương phi lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!