"Phu quân gấp gáp vậy sao? Ta chuẩn bị không kịp, hơn nữa sức khỏe ngài còn chưa tốt."
Tống Thanh Ương! Tiêu Đình Hòa ngắt lời ta, hít sâu một hơi nói:
"Bớt nói nhảm, bảo nàng làm gì thì nghe theo đi."
À. Buổi chiều mới thảo luận chuyện động phòng với Thúy Quyên, không ngờ tới tối hắn đã... ba mươi vạn lượng này không dễ nuốt chút nào.
Ta nằm xuống, cố gắng vuốt xuôi cảm xúc trong lòng, bất chấp nói:
"Phu quân, tới, đến đây đi."
Nói hết lời rồi mà không thấy Tiêu Đình Hòa thực hiện hành động tiếp theo. Ta lặng lẽ hé mắt ra xem, lập tức thấy biểu cảm vui giận đan xen trên mặt hắn.
Sao, sao thế?
Ta hơi khó xử, giúp hắn cởi áo ngoài ra:
"Ta, ta không rành lắm đâu, chuyện này cần ngài ra sức mới được."
Câm miệng.
Gò má hắn nhẹ ửng hồng, đẩy tay ta ra:
"Ta không chạm vào nàng."
Phù! Ta như mới vừa tai qua nạn khỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài mà cứ thấy không yên tâm thế nào, dù sao thì lời nói của đàn ông lúc trên giường không đáng tin.
Ta lẳng lặng dịch người ra ngoài một chút, rồi lại dịch thêm một chút.
"Nàng còn di chuyển nữa là ngã xuống đấy." Tiêu Đình Hòa nói.
Hắn còn chưa nói dứt câu ta đã rớt nửa người ra ngoài. Hắn ném sách đi, vớt ta lên giường.
Tống Thanh Ương. Tiêu Đình Hòa chống tay, cúi đầu nhìn ta.
Ta gật đầu:
"Phu quân, có, có chuyện gì?"
Tiêu Đình Hòa bật cười, ngay cả giọng nói cũng có ý hài hước:
"Nàng còn lộn xộn nữa là ta đánh gãy chân nàng!"
Ta không dám lộn xộn:
"Vậy tối nay ngài thật sự không chạm vào ta?"
Hắn không nhìn ta:
"Nàng còn nói nữa thì ta không chắc đâu."
Ta nhanh chóng trở mình ngủ.
Hôm sau lúc ta tỉnh lại thì hắn đã không còn ở trên giường. Ta đang định ngồi dậy thì các nha hoàn và ma ma đẩy cửa bước vào, xếp hàng bưng chậu rửa mặt và quần áo chờ ta.
"Nhị phu nhân, bọn nô tỳ hầu hạ ngài rời giường."
Ta kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên ta được đối xử như thế này từ lúc đi lấy chồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!