Chương 4: (Vô Đề)

Tiêu Đình Hòa đuổi ta ra ngoài.

Thúy Quyên bị dọa khóc:

"Một lượng bạc cũng không cho đã đuổi người đi rồi sao?"

Ta nhíu mày:

"Hắn còn keo kiệt hơn ta tưởng tượng."

Lúc nãy hắn rất tức giận, nói hắn chỉ mất vợ chứ không có khả năng bỏ cũ lấy mới, bảo ta dẹp ý định đó đi.

"Hắn có thể vì ba mươi vạn lượng nhỏ nhoi mà vứt bỏ người trong lòng." Ta thở dài, Tiêu Đình Hòa không đáng tin cậy một chút nào.

Ta vừa nói xong, phòng cách vách bỗng dưng phát ra âm thanh lớn. Ta và Thúy Quyên giật nảy mình. Đợi thêm một lát thì người hầu thân cận Tiêu Đình Hòa gọi ta qua đó.

Ta đi đến cách vách, phát hiện Tiêu Đình Hòa ngồi uống trà cạnh bàn. Hắn mặc áo choàng dài màu xanh đen, tôn lên đường nét sắc bén trên gương mặt.

Tướng quân tìm ta?

Hắn đưa cho ta một cái tráp. Ta khó hiểu mở tráp, lập tức bị mấy món đồ bên trong dọa sợ: Ngân phiếu?

Mặt hắn căng cứng: Ba mươi vạn lượng.

"Cho ta? Ngài muốn đuổi ta đi à?" Giọng ta bỗng chốc nhẹ nhàng hơn, sau đó nhanh chóng tự kiểm điểm, vội đỏ hốc mắt, nghẹn ngào hô:

"Tướng quân muốn đuổi ta đi sao?"

Tiêu Đình Hòa xoa trán, có vẻ rất đau đầu:

"Đừng có đóng kịch trước mặt ta!"

Ta đành phải dùng góc áo lau nước mắt, ôm tráp ngồi đối diện hắn.

"Ngân phiếu này thuộc về nàng." Tiêu Đình Hòa nói:

"Không phải muốn đuổi nàng đi. Nàng đã vào Tiêu phủ làm Tiêu nhị phu nhân, vậy thì cả đời này sẽ mãi là Tiêu nhị phu nhân."

Ta có thể bỏ đi.

Ta nói với hắn.

Tống Thanh Ương!

Ta châm trà cho hắn, ý bảo hắn uống một ngụm.

Tiêu Đình Hòa không uống trà mà hít vào thật sâu:

"Bây giờ nàng có hai lựa chọn, cầm tiền rồi làm Tiêu nhị phu nhân cho tốt, nếu không, hôm nay ta có thể tổ chức tang lễ cho nàng."

Ta ôm tráp thật chặt, báo cho hắn biết là ta chọn cái thứ nhất.

"Nàng hiểu là được rồi." Giọng hắn trầm xuống.

Ta rũ đầu ngồi trước mặt hắn. Không được hắn cho phép thì khẳng định không thể rời đi ngay bây giờ được. Nói sao thì với năng lực của hắn, cho dù ta chạy được cũng sẽ bị bắt về trong phút chốc.

Cho nên sau này ta cần tỏ thái độ rõ ràng:

"Tướng quân, ôm tiền bỏ trốn là lựa chọn tệ hơn cả tệ. Thật ra ta thật lòng nguyện ý làm Tiêu nhị phu nhân. Ở nhà họ Tống ta chỉ là con vợ lẽ thôi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn hay bị mẹ cả phạt... Ngay cả nằm mơ ta cũng không dám hy vọng được gả cho ngài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!