Ta hành lễ với Chu Dật, cười hỉ hả nói:
"Ta sống tốt lắm, không cần ngươi nặng lòng đâu."
Chu Dật có vẻ hổ thẹn lẫn đau khổ khó phân:
"Sao có thể... tốt được? Là, là ta nợ nàng."
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Phu quân ta tốt lắm, lớn lên đẹp còn ít nói nữa." Ta liếc nhìn hắn đầy thâm thúy.
Hắn ngẩn ra, thở dài nói:
"Nàng vẫn oán trách ta."
Ta vẫy tay, không muốn nhiều lời với hắn.
"Thanh Ương, sao nàng không mang cây quạt kia theo?" Hắn đuổi theo ta hỏi.
Chu Duật! Ta quay đầu nhìn hắn:
"Ta đã gả thay cho Tống Thanh Hà theo ý ngươi còn gì, bây giờ ngươi lại nói mấy lời này là sao? Ngươi muốn dây dưa tình cũ hay là muốn ta hồng hạnh xuất tường?"
Thanh Ương... Chu Duật ngạc nhiên nhìn ta, mặt nhẹ ửng hồng.
"Cho nên sau này tránh xa ta ra một chút, nếu thật sự không tránh được thì làm ơn gọi ta một tiếng Tiêu nhị phu nhân, lời vô nghĩa thì tuyệt đối không cần nói ra khỏi miệng." Ta phất tay áo bỏ đi xa.
Chu Duật vẫn đứng ở chỗ cũ.
Ngày lại mặt cần ăn cơm trưa ở nhà mẹ đẻ, nhưng ta không muốn vì mấy nghi thức xã giao mà tự làm bản thân ấm ức. Ta quyết định buông bỏ lễ nghi, chuẩn bị quay về.
Cha răn dạy ta:
"Bây giờ con mà đi thì lúc quay về nhà họ Tiêu sẽ bị người ta khinh thường."
"Cha à, cả triều văn võ nhiều như vậy, làm gì có nhà nào thiếu thiên kim tiểu thư, Thánh Thượng lại cứ bắt một mình con gái cha đi xung hỉ, rốt cuộc ai mới là người bị khinh thường?"
Con! Cha ta soạt một tiếng đứng dậy:
"Đủ lông đủ cánh rồi nên dám ăn nói với ta như vậy sao!"
Đương nhiên trước đây ta không dám, bởi vì ta còn muốn ăn chén cơm của ông. Bây giờ không cần nữa thì có gì mà không dám.
Có vài cây cầu, bước qua rồi thì nên dỡ bỏ!
"Con đây càng không nên ở lại đây, mắc công cha phải nghe thêm mấy câu còn khó nghe hơn." Ta rời khỏi nhà họ Tống, dẫn Thúy Quyên dạo bước ở bên ngoài trong chốc lát, đi ăn một bữa tiệc vịt rán giòn mà ta đã mơ ước suốt mấy năm nay.
"Tiểu thư, được lấy chồng cũng tốt ghê."
Thúy Quyên ăn nhiều đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ.
Ta cười nói:
"Không phải lấy chồng tốt, mà là có địa vị tốt."
Trở lại nhà họ Tiêu, lão phu nhân chặn ta ngoài cửa, không cho ta vào thỉnh an. Tất cả người trong phủ nhìn ta khinh miệt thế nào cũng không cần quan tâm, ánh mắt của người khác đâu thể làm hại ta.
Tiêu Đình Hòa vẫn ngủ say ở trong phòng như trước.
Đường dẫn nhiệt ngầm (!) đốt nóng quá, ta kéo chăn hắn xuống nửa người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!