Chương 7: (Vô Đề)

Phóng tầm mắt tới, là một người chạc tầm Liễu Nguyệt.

Tiêu Dã còn cảm thấy người này có đôi nét giống cô.

Người con trai đi tới, tuy khuôn mặt đậm chất trẻ con nhưng cặp mắt phượng lại sắc bén như chứa đầy sự khắc nghiệt ẩn sâu trong đó.

Y nhướn mày, giọng không cảm xúc hỏi:

"Liễu Nguyệt ở trong này?"

Tiêu Dã không biết người này là ai, nhưng nhìn qua cũng biết là người không nên đắc tội, chỉ có thể cúi người mà nói: Vâng.

Gọi ra đây.

"Nhưng tiểu thư có nói…"

Rầm!!!

Tiêu Dã chưa nói xong đã bị một cước đá văng vào cửa.

Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng đang nói chuyện đều đồng loạt nhìn ra cửa.

Cạch!

Cửa được mở ra.

Chuyện gì vậy? Liễu Nguyệt bước ra, ánh mắt dừng trên người có cặp mắt phượng đang nhếch lên đầy thích thú.

Cái gì đây?

Không khí xung quanh Liễu Nguyệt đột ngột giảm xuống mức âm.

Thằng nhóc hỗn xược này dám ra tay với Tiêu Dã?

"Tiểu Nguyệt, đừng tức giận đến vậy chứ." Y cười đầy khiêu khích nói.

Liễu Hạo! Cô tức giận gọi tên y.

Diệp Chi Lăng đứng ở sau sầu não nghĩ: Lại sắp đánh nhau rồi.

Tiểu thư! Tiêu Dã khó khăn đứng dậy, cú đá đó thực sự rất đau, chắc bị rạn xương sườn rồi.

Liễu Nguyệt quay lại nhìn, cô chậc một tiếng.

Đi về hướng Tiêu Dã hỏi:

"Có bị làm sao không?"

Vì không muốn để Liễu Nguyệt lo lắng nên Tiêu Dã nói: Không sao ạ.

Thấy cô ngó lơ mình, Liễu Hạo có chút khó chịu nói: Tiểu Nguyệt.

Liễu Nguyệt đỡ Tiêu Dã, cô nhìn hắn, nói:

"Tí nữa ta sẽ tính sổ với ngươi."

Liễu Hạo vô tội lè lưỡi.

Tiễn cả ba người về, Diệp Chi Lăng lặng lẽ quay vào nhà, y còn không quên cảm thán:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!