Chương 41: (Vô Đề)

Lúc này ở Liễu gia.

Hơn hai ngày trôi qua Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng vẫn không có lấy một chút tin tức.

Còn Tiêu Dã thì đã điên cuồng tìm cô hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi hắn đã gầy đi thấy rõ, mắt còn như ẩn như hiện quầng thâm do thiếu ngủ.

Hương Cẩm Lan cũng không khá khẩm hơn là bao nhưng nàng không lỡ để Tiêu Dã lao lực bèn bảo hắn nên đi nghỉ ngơi một chút.

"Tiểu Dã, chuyện đã xảy ra như vậy thì không trách ai được.

Ta tin chắc Nguyệt Nhi sẽ sớm trở về với chúng ta thôi, nhưng đến lúc con bé về mà lại thấy con gầy đi như vậy thì không được đâu, Nguyệt Nhi sẽ giận đó, con mau đi ngủ đi, ngủ một chút lấy lại sức.

Nếu con ốm ra đó thì sao tìm con bé được đây."

Tiêu Dã vẫn là không muốn đi ngủ, hắn muốn tranh thủ từng giây từng phút để có thể tìm thấy cô.

Nhưng nghe Hương Cẩm Lan nói vậy thì hắn cũng chỉ biết nghe lời.

Vâng một tiếng rồi lủi thủi đi về hướng phòng mình.

Lúc đi qua phòng cô thì bước chân của hắn bỗng khựng lại, cánh tay không tự chủ được mà nâng lên.

Cạch!

Cửa phòng Liễu Nguyệt được mở ra, xung quanh vẫn thoang thoảng mùi hương của cô.

Tiêu Dã như lấy hết sức lực mà gắng ngượng đi tới bên giường, đôi chân như đã tới giới hạn mà chợt khụyu xuống.

Bàn tay Tiêu Dã nắm lấy thành giường, giọng nói có chút run run:

"Tiểu thư…rốt cuộc người đang ở đâu? Có bình an không? Ta nhớ người nhiều lắm."

Ở nơi nào đó.

Liễu Nguyệt như thành thục mà chỉ huy Lam Hiền cách xử lí vết thương cho A Hinh, vì mọi người xung quanh đây cũng chỉ có mình y là được trói tay ở đằng trước.

Tuy có hơi khó khăn nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.

"Ừ đúng rồi, làm thế, xong rồi cứ để đó đi." Liễu Nguyệt nói.

A Nguyệt thật giỏi. Tiểu Khả ở một bên tràn đầy ngưỡng mộ nói.

Bình thường thôi.

Vì bị nhốt trong căn phòng không rõ ngày đêm nên cô cũng không thể xác định được thời gian hiện tại mình bị nhốt là bao lâu.

Hằng ngày bọn bắt cóc sẽ đều đặn mang năm củ khoai cùng một ít nước tới cho bọn cô.

Ba người còn lại ăn có vẻ ngon miệng nhưng với Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng chưa bao giờ biết khổ là gì thì cái này có phần hơi khó nuốt.

Ăn ngon đến vậy hả?

Liễu Nguyệt ghé sát Tiểu Khả hỏi, cô vừa mới cắn một miếng mà đã phải nhổ đi rồi này.

"Ừm, ngon lắm đó. Chưa bao giờ Khả Khả được ăn ngon như vậy." Tiểu Khả vui vẻ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!