Chương 40: (Vô Đề)

"Tại sao ngươi lại ở đây?" Liễu Nguyệt dựa lưng vào vách tường quay sang hỏi Diệp Chi Lăng đang ngồi bên cạnh.

"Chả nhẽ bọn chúng vào tận nhà bắt ngươi?"

Không phải. Diệp Chi Lăng nói, giọng nói xen lẫn chút hối hận.

"Ngươi để quên đồ ở chỗ ta, lúc đó ta nghĩ ngươi vừa rời đi nên chắc sẽ chưa đi xa được, xong xin mẹ ta ra ngoài để đưa luôn cho ngươi. Ai ngờ lại xuất hiện đúng lúc ngươi bị đánh ngất, chưa kịp làm gì thì cũng bị đánh ngất theo luôn."

Ta bỏ quên cái gì? Liễu Nguyệt hỏi.

"Cái đoản đao của nhà ngươi." Diệp Chi Lăng nói.

Liễu Nguyệt: À.

"Chắc giờ nó đang nằm ở xó xỉnh nào trên đường rồi, có khi đã bị người ta lụm được rồi đem đi bán cũng nên."

Liễu Nguyệt nghe vậy thì nói:

"Nếu nó có ở đây thì tốt biết mấy, sao ngươi không cho vào người?"

Diệp Chi Lăng: …

"Ra ngoài để đưa luôn cho ngươi thì còn cho vào người làm gì?"

Sau đó hai người cũng không nói gì thêm nữa, Liễu Nguyệt nhìn sang ba người còn lại.

Một người con trai chạc tuổi cô đang trấn an một cô bé cũng tầm tuổi y, có vẻ là anh em.

Người còn lại thì không biết đang nghĩ gì, trông cứ như người mất hồn.

"A Hinh, muội đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ muội cùng Tiểu Khả." Người con trai quay sang nói với người con gái như đang mất hồn ban nãy.

"Muội không muốn chết đâu Lam ca ca."

Giọng nàng run run.

"Ca ca, ta cũng sợ nữa." Tiểu muội muội của người được gọi là Lam ca ca cũng khẽ nói.

"Không sợ, có ta ở đây rồi." Người con trai được gọi là Lam ca ca nhẹ nhàng an ủi hai người.

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc hồi lâu.

Nhưng lúc này người tên A Hinh chịu hết nổi.

Bỗng bật khóc nức nở:

"Ta không muốn chết! Oaaa…aa…Có ai không? Cứu tôi với!!!"

Cả bốn người lúc này: …

Lam Hiền vội dịch người tới xoa dịu A Hinh, mặc dù đã cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng vẫn không thể giấu nổi hoảng sợ trong giọng nói của y:

"A Hinh, muội bình tĩnh. Người ban nãy nói sẽ có người chết nếu làm ồn đó."

"Tôi không quan tâm! Mấy người đều vô tích sự như nhau!!! Không ai bảo vệ được tôi cả! Tôi chưa muốn chết! Oaaaa…!" A Hinh dãy ra, tiếng khóc càng lúc càng to.

"Hinh tỷ tỷ! Hinh tỷ tỷ ơi, tỷ đừng khóc." Tiểu Khả lo lắng cũng đi tới trấn an nàng.

Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng ngồi nhìn ở một góc còn lại: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!