Thư phòng của Tiêu Dã.
Sắc trời đã nhuốm đen, trong căn phòng rộng lớn chỉ có duy nhất một chiếc nến ở bàn của hắn là còn sáng.
Trong không gian tĩnh mịch đến mức có thể dễ dàng nghe được âm thanh dù là nhỏ nhất, vì vậy không lí nào Tiêu Dã lại không thể cảm nhận được trong căn phòng vốn chỉ có hắn ngay lúc này lại có thêm một kẻ không phận sự dám lớn mật đột nhập vào đây được.
Bàn tay đang cầm bút ngưng lại nhưng mắt không dời khỏi trang sách, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
"Nói, là ai cử ngươi tới."
…
"Nói ra may ra bổn vương còn có thể ban cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng."
Cơ mà kẻ trước mặt dường như không hề biết tới ý tốt của hắn, tiếp tục giữ im lặng.
Tiêu Dã thở dài một tiếng, cảm thấy mấy việc này vô cùng phiền phức.
Hắn vứt cây bút đang cầm trên tay sang một bên, đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng đập cho cái tên không biết điều này một trận.
Mắt vừa mới hờ hững lướt qua thì ngay lập tức cả người Tiêu Dã như đông cứng lại.
Nếu biểu cảm ban nãy của hắn là khó chịu pha lẫn chút đáng sợ thì giây phút này đã chuyển sang kinh ngạc tột độ đến mức cứng đơ cả người.
Nguyệt Nguyệt… Tiêu Dã mở lớn mắt, có lẽ hắn không tin vào mắt mình ngay lúc này có thể được nhìn thấy cô.
Hôm nay hắn đâu có uống rượu.
Nhưng tại sao con người hiện ra trước mắt hắn lúc này lại còn chân thực hơn cả khi hắn say.
"Sao đứng đực ra đó vậy? Không qua chào hỏi nhau một câu được sao?"
Liễu Nguyệt mỉm cười nhìn Tiêu Dã nói.
Như bị dòng điện chạy dọc sống lưng, Tiêu Dã lấy tay chống đỡ thân thể cao lớn đang không ngừng run rẩy của mình.
Hắn từng bước đi tới đứng trước mặt Liễu Nguyệt, trong ánh mắt ánh lên sự lưỡng lự.
Những Liễu Nguyệt trước đây hắn mơ đều không cho hắn chạm vào người, mỗi khi hắn chạm vào cô đều rất nhanh sẽ biến mất rồi bỏ lại hắn một mình.
Đôi tay run rẩy nâng lên rồi lại hạ xuống, Tiêu Dã giờ phút này đang cảm thấy sợ, rất sợ.
Sợ lại sẽ như những lần trước, khi hắn không kiềm chế nổi cảm xúc mà chạm vào người trước mặt thì cô sẽ lại mỉm cười biến mất như ảo mộng hiện ra để trêu đùa hắn, hết lần này tới lần khác.
Nhưng cho dù có như vậy thì hắn cũng không bao giờ có thể kìm nổi thứ cảm xúc luôn dâng trào trong lồng ngực mình, không kìm nén nổi mà ôm cô.
"Sao thế? Bổn tiểu thư không phải là ma quay về thăm ngươi đâu."
Chân thực tới như vậy.
"Bằng xương bằng thịt thật đấy."
Giọng nói này.
Giọng nói mà hắn luôn muốn được nghe thấy trong giấc mơ.
Liệu đây có phải là mơ…
"Ế! Sao lại khóc rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!