Tiêu Dã trở về phủ, đằng sau hắn là cả một tốp người đi theo phía sau.
Liễu Nguyệt nấp đằng sau mái nhà xa xa nhìn thấy bóng lưng cao lớn của nam nhân nọ thì cảm thấy an tâm phần nào.
May mà hắn vẫn bình thường, không nổi điên như cô nghĩ.
Cơ mà gây ra từng ấy chuyện đã đủ để thấy hắn điên cỡ nào rồi.
Trong lúc đang ngẩn ngơ nghĩ gì đó, Tiêu Dã bất ngờ quay đầu lại, có lẽ hắn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.
Vẻ mặt lạnh lùng bắn thẳng về phía Liễu Nguyệt, may mà cô phản xạ nhanh, nấp kịp trước khi bị Tiêu Dã nhìn thấy.
Doạ chết ta.
Cô ngay lập tức rui lui, quả thực không dám ở lại đây lâu hơn nữa.
…
Cửa hàng Diệp gia kinh doanh vải nổi tiếng bậc nhất thành đô.
Diệp Chi Lăng sau khi kết thúc việc học ở Hồng Cử đã bắt đầu phụ giúp vào việc làm ăn của gia đình.
Với tài ăn nói cùng tay nghề khéo léo.
Cậu nhanh chóng khiến cho công việc làm ăn của Diệp gia vốn đã phát đạt nay càng ngày càng phát đạt hơn.
Bản thân cậu cũng được gọi người ta tôn trọng gọi một tiếng ông chủ nhỏ, chỉ là càng bận rộn đồng nghĩa với việc càng khó có thời gian rảnh rỗi.
Ngay cả Liễu Nguyệt cũng vậy, đã kha khá thời gian rồi hai người chưa gặp nhau.
"Chào mừng tiểu thư ghé thăm tiệm vải của chúng tôi, không biết…" Gia nhân trong tiệm niềm nở chào đón.
Liễu Nguyệt bây giờ đang che khăn, tránh trường hợp có người quen nhận ra thì sẽ vô cùng rắc rối.
Cô chưa để người đó nói hết đã cắt ngang:
"Diệp Chi Lăng có ở đây không?"
Người làm tuy không hiểu tại sao Liễu Nguyệt lại hỏi tới y nhưng vẫn đáp:
"Thiếu gia hiện đang trong phòng sổ sách, tiểu thư quý danh là gì để tiểu nhân đi vào báo cho thiếu gia."
Liễu Nguyệt nghĩ một hồi, nói là Liễu Nguyệt thì đương nhiên không thể, nói là người khác nhỡ Diệp Chi Lăng không chịu ra gặp thì biết làm sao.
Nghĩ đủ mọi loại tên trên đời cuối cùng lại nảy ra một cái.
"Ngươi đi vào bảo với Diệp Chi Lăng là vị hôn thê của y đang đứng ở ngoài, mau ra gặp mặt nếu không đừng trách."
Gia nhân cùng toàn bộ khách bên trong sảnh đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Liễu Nguyệt, người nhận lệnh đi bảo cho Diệp Chi Lăng ngỡ ngàng mất giây mới sực tỉnh rồi vội vã chạy vào trong.
Đủ uy lực để khiến tên đó ra rồi nhỉ?
Liễu Nguyệt đối chọi ánh mắt với những kẻ tò mò xung quanh, nghĩ.
Còn bất ngờ hơn cả bọn họ, Diệp Chi Lăng chưa tới một phút đã chạy ra.
Y vội chạy tới trước mặt Liễu Nguyệt, không nói một lời kéo tay cô vào trong trước ánh mắt của chục người đang dõi theo.
"Đùa gì chứ doạ ta suýt té ghế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!