Chương 15: (Vô Đề)

So hơn mười chiêu, Liễu Nguyệt hất chân làm Tiêu Dã mất đà ngã xuống, một kiếm của cô vung tới đâm thẳng xuống đất.

Liễu Nguyệt cúi người nhìn Tiêu Dã, làm nổi bật mái tóc đen cùng nước da trắng ngần dưới nắng, khóe miệng cong lên đầy kiêu ngạo nói:

"A Dã, ngươi thua rồi."

Tiêu Dã ngẩn người, mặt lại đỏ lên, lồ ng ngực khẽ đập thình thịch, không kiềm được mà muốn nhìn lâu hơn một chút.

Tiểu thư người cười lên thật đẹp!

Mắt thấy Tiêu Dã có phần hơi ngơ ngác, Liễu Nguyệt còn tưởng hắn sốc vì khả năng đấu kiếm của mình, vui vẻ thấy rõ kéo Tiêu Dã ngồi dậy.

Quay ra thì thấy Liễu Chi đang thất thần, cô lại gần tò mò hỏi:

"Sao vậy, nể sát đất chứ?"

Liễu Chi đột ngột đứng dậy đẩy Liễu Nguyệt.

Vì không kịp phòng bị nên Liễu Nguyệt mất đà ngã xuống.

Một vòng tay ôm qua đỡ lấy cô.

Ánh mắt Tiêu Dã không giấu nổi sát ý nhìn chằm chằm về phía Liễu Chi.

Liễu Chi cũng nhận ra lúc nãy mình đã thất thố, không nói một lời xoay người rời đi.

Chị ta bị sao vậy? Liễu Nguyệt hỏi, lại nhìn Nhất Minh chờ câu trả lời.

Nhất Minh y cũng không hiểu, từ sau khi nhìn thấy Liễu Nguyệt rút kiếm ra thì biểu cảm của Liễu Chi dần dần biến hóa làm hắn không theo kịp, chỉ biết nói với Liễu Nguyệt:

"Thứ lỗi, ta cũng không biết." Rồi theo bóng lưng của Liễu Chi dời đi.

Liễu Nguyệt chẹp một tiếng, kêu Tiêu Dã trở về Nhạn Uyên Các.

"Tiểu thư? Người không sao chứ? Ban nãy…" Trên đường đi Tiêu Dã vẫn không yên tâm hỏi Liễu Nguyệt.

"Không sao, chân tay vẫn lành lặn." Liễu Nguyệt nói, cú đẩy đó tính ra cũng không mạnh, lại còn được Tiêu Dã đỡ nên cũng chỉ có thể nói là cô trải nghiệm cảm giác bị đẩy thôi, chẳng tổn hại cọng lông nào.

Ngược lại thì Liễu Nguyệt thấy Liễu Chi có vẻ không ổn, ánh mắt của nàng hình như... đang khóc?

Nghĩ đến trường hợp này, Liễu Nguyệt bật cười đầy chế giễu.

Khóc? Ta còn chưa hỏi tội chị ta, khóc cái gì chứ? Vớ vẩn!

Nhạn Uyên Các

"Coi như ngươi đạt yêu cầu, cầm lấy quyển này rồi luyện theo, một tuần sau ta sẽ kiểm tra, lúc đó cũng đừng mong có chuyện ta nương tay như hôm nay."

Liễu Nguyệt nói, ném quyển sách về phía Tiêu Dã.

Đối với người như Tiêu Dã thì một tuần thì còn nhàn chán, không lo hắn học không vào.

Tiêu Dã cầm Vệ Vi Kiếm lên như nâng niu một món bảo vật, nhìn Liễu Nguyệt đầy trịnh trong nói: Vâng.

Trong suốt một tuần đó, Liễu Nguyệt cũng không rảnh hơn là bao.

Phải biết cô sắp có cuộc thi để có thể được vào Hồng Cử, mà cái vấn đề ở chỗ là Liễu Nguyệt vốn không thích văn thơ, nên chuyện này đối với cô nói khó cũng không khó mà nói dễ cũng không dễ.

Khi Tiêu Dã luyện kiếm thì Liễu Nguyệt ngồi luyện thư văn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!