Chương 11: (Vô Đề)

Nhạn Uyên Các.

Hương Cẩm Lan: …

Liễu Nguyệt đang ngồi ăn ngước mặt lên nhìn nàng.

Người nhìn gì vậy?

"Tiểu Dã…sao thằng bé lại đứng đó?" Hương Cẩm Lan khó hiểu chỉ tay ra ngoài sân hỏi.

Nếu hai đứa đang chiến tranh lạnh, ta sẽ đứng ra giải quyết giúp.

Liễu Nguyệt chẹp miệng nói:

"Không có gì đâu, chẳng qua là, hắn thua nên con định phạt hắn tí thôi."

"Phạt thằng bé? Con nhìn xem, người gợm Tiểu Dã trầy xước hết rồi, ta còn thấy có mấy vết thương trên người. Ta bảo mà nó còn không chịu đi xử lí, cứ đứng nhìn con từ lúc về phủ tới giờ đó." Hương Cẩm Lan nói.

Liễu Nguyệt hơi sửng sốt nói: Thật ạ?

Nói thật cô cũng có hơi bất ngờ, cô tưởng Tiêu Dã hắn phải đi băng bó vết thương hay thay quần áo rồi chứ.

Cũng tại hắn đứng xa quá mà cô cũng không tiện nhìn kĩ, nghĩ một lúc rồi buông bát đũa xuống đi đến chỗ Tiêu Dã.

Thấy cô tới, Tiêu Dã như gà con lạc mẹ đáy mắt lóe lên tia vui mừng sau đó liền ấp úng nói: Tiểu…tiểu thư..

Liễu Nguyệt không câu lệ nói thẳng:

"Đánh bại Nhất Minh thì ngươi có thể xuất hiện trước mặt ta"

Dạ?

Tiêu Dã còn đang ngơ ngác vì câu nói vừa nãy, Liễu Nguyệt đã trực tiếp bỏ đi chỉ để lại một câu:

"Đi băng bó vết thương rồi thay bộ đồ mới đi, trông ngươi rách rưới quá!"

Bóng lưng Liễu Nguyệt đã biến mất không thấy nhưng Tiêu Dã vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi người rời đi.

Khóe môi bỗng cong lên, một loại xúc cảm ngọt ngào như có như không chảy trong lòng, Tiêu Dã nhìn về phía người đó biến mất, ánh mắt như si mê mà khẽ nói: Nghe người hết

Sáng sớm tỉnh dậy, có lẽ vì quen miệng mà vô thức gọi A Dã.

Ngay sau đó cô bị hệ thống thông báo.

[ Cảnh báo: Kí chủ vừa bị trừ 10 điểm nhiệm vụ ]

Liễu Nguyệt: … Lỡ mồm thôi mà.

Cuộc sống không có Tiêu Dã khó hơn Liễu Nguyệt tưởng.

Sáng vì ghét chải đầu nên cô chỉ chải qua qua rồi buộc bừa lên, để Hương Cẩm Lan thấy được thì nàng lắc đầu ngao ngắn rồi lại phải tự tay buộc cho cô.

Vì không có ai đi cùng ra ngoài chơi nên Liễu Nguyệt cũng chỉ có thể ngồi trong nhà luyện thư pháp, đã thế tối còn quen mồm gọi A Dã gắp cho ta… Nói được một nửa thì chợt nhận ra, làm Hương Cẩm Lan cũng phải nhìn cười trêu chọc.

"Con đó, không có Tiểu Dã là không được đâu."

Hương Cẩm Lan cười nói.

Liễu Nguyệt hơi xấu hổ hừ một tiếng rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!