Chương 8: Nuôi Nhầm Ông Chủ

Sau thời gian quen mặt, tôi tin anh, thấy anh nhân phẩm tốt.

Anh không nói nhiều, tối đó đè tôi xuống giường nhỏ trong phòng ngủ, mặc sức hoành hành.

May mấy ngày hàng xóm đi vắng, không thì tiếng giường kêu và tiếng tôi khóc khiến họ giật mình.

Mấy ngày sau, tôi và anh quấn lấy nhau ở nhà.

Tôi không mở quán, anh không đi làm.

Anh giải thích:

"Công trình xong, chưa có dự án mới, tháng sau mới khởi công."

Tôi không hiểu, cũng không nghi ngờ.

Khi tôi định chuyển khoản, điện thoại bị anh giật đi.

"Không cần, dịch vụ vừa rồi tặng em miễn phí."

"Tặng?"

Tôi nhìn anh, mắt ướt.

Anh mỉm cười, nửa trêu nửa dịu dàng.

"Tặng em, tôi luyện tập lâu dành riêng cho em."

Tôi đơ người.

Trong lòng cuộn lên vừa xấu hổ vừa vui, khẽ móc tay anh.

Ngón tay anh thon dài, khớp rõ, hơi thô ráp.

Rất đàn ông.

"Vậy còn dịch vụ miễn phí nào khác không?"

Anh "chậc", ánh mắt sâu thẳm, đầy dục vọng:

"Tất nhiên rồi."

……

Khi tôi trở lại quán, bước chân lảo đảo.

Anh trở lại công trường.

Chúng tôi hẹn tối cùng ăn cơm.

Ăn cơm, hành động thân mật.

Lần đầu tiên từ khi quen, chúng tôi không làm chuyện xấu, chỉ đơn thuần ăn bữa cơm.

Tôi thích cảm giác đó.

Khi tâm trạng lâng lâng, cửa quán bị ai đó đẩy.

Tôi mỉm cười quay lại chuẩn bị chào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!