Cái gì thất nghiệp? Chỉ có kẻ ngu mới có thể tin hắn. Mặc Khải Tuyền ngồi trên ghế salon chữ L màu cà phê kem, nhìn chằm chằm màn hình TV nghiến răng nghiến lợi bực mình.
Gần đây hình như cô đang xung khắc với TV, mỗi lần nhìn đều sẽ thấy tức giận, cầm điều khiển TV ấn một cái, làng giải trí đang nhiệt liệt thảo luận về tập đoàn Lôi Đình, chủ tịch tập đoàn vô cùng vui mừng, nữ chủ cũng chính là người mẫu mới của công ty.
Cô tức giận liếc nhìn trên TV, Lôi tổng tài đang đưa bạn gái về nhà, trong lòng thầm mắng vài tiếng rồi chuyển kênh. Ai ngờ kênh mới chuyển tới đang thông báo tin tức bài viết mới nhất, đại luật sư Cận Thừa cùng hai văn phòng luật sư Vĩ tin và Trác tuyệt, trở thành đối tác mới nhất.
Cô hừ lạnh một tiếng, đối với việc mình dễ dàng tin tưởng Cận Thừathất nghiệp cảm thấy vô cùng hối hận. Từ khi nhìn thấy hắn nói rút lui khỏi Đông Phương, cô theo bản năng vội vàng nghĩ đi tìm việc làm, mặc dù trong tay có hai mươi vạn Bùi Gia Lỵ cho cô phí chia tay, nhưng như thế cũng không đủ để bày tỏ Cận tiên sinh vì cô, tự hủy tiền đồ, hành động hi sinh rất lớn cho tình yêu cùng nghĩa khí làm cảm động cô, không bằng để cô đi làm nuôi hắn, để cho hắn cũng cảm động một lần.
Nhưng... Cô nhìn trên TV, người đàn ông này thật hăng hái càng phát ra đẹp trai tuấn dật, không nhịn được mắng một câu: Bại hoại!
Nghe Hà Tranh Quang nói, Đông Phương bây giờ lòng người hỗn loạn, Cận Thừa tự mở văn phòng luật sư, Đông Phương hiện giờ chỉ còn Bùi Thủ Đang một luật sư nhiều năm không ra tòa cố trụ, tiếc rằng
"Hảo hán không nói dũng khí năm xưa", sau khi hắn thua liền vài vụ, nghe nói dưới trướng đã có vài người bỏ sang làm ở nơi khác
Tất cả cũng là tại cô, mặc dù hắn chưa từng nói chữ Yêu nhưng cô biết hắn rất thích, rất thích cô, thương yêu, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay. Một người đàn ông đã làm tới trình độ này mà cô còn không rõ trái tim hắn thì đúng là không còn thuốc nào cứu vãn, là đại ngu xuẩn.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng cô lại có một dòng nước ấm chảy qua, chảy tới từng ngóc ngách trong cơ thể cô, lẳng lặng ở đó sưởi ấm trái tim cô. Người thôi, không cần dễ giận như vậy. Nếu hắn không hiểu yêu nói thế nào, vậy đổi lại cô nói được rồi.
Lấy hết dũng khí, Mặc Khải Tuyền cầm điện thoại, không chút nghĩ ngợi gọi cho Cận Thừa
Uy? Khải Tuyền? Giọng nói từ tính quen thuộc từ bên kia vang lên, không nhanh không chậm khiến người ta cảm thấy an tâm vô cùng
Vâng, là em...... Cô đột nhiên không nói ra lời
Ở cùng hắn bốn năm, cùng với người đàn ông hằng đêm đêm xuân nói ba chữ Em yêu anh hình như hơi kỳ quái. Thử nghĩ xem, nếu không yêu sao ở chung nhiều năm như vậy?
Sao vậy? Hắn chờ nửa ngày cũng không thấy cô nói chuyện, nghi ngờ gọi cô một tiếng: Khải Tuyền?
"A! Em muốn ăn hà tử tiên"
"Ừ, còn muốn ăn gì nữa?"
Còn muốn nước ô mai
"Được. Hai mươi phút nữa anh có thể tan làm, chờ anh mua về"
Ok. Bye bye Cô nhanh chóng cúp điện thoại, che dấu việc cô vô duyên vô cớ khẩn trương. Hay là lần sau đi, gọi điện thoại nói thương hắn hình như không được tự nhiên
Đặt điện thoại lên bàn sách, Cận Thừa ngước mắt, vẻ mặt dịu dàng đã biến mất, hắn nhìn vị khách không mời mà tới đang ngồi trên sô pha màu xanh biển trước mặt, ánh mắt lãnh đạm, sắc bén đồng thời có chút nghiêm túc
Bùi Gia Lỵ sâu kín nhìn chăm chú hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trầm ổn? Chính xác nhưng hung ác mới là bản tính của người đàn ông này, chẳng qua hắn nấp dưới cái vỏ bọc nghề nghiệp nghiêm túc, cẩn thận, có rất ít người có thể chân chính biết rõ ràng, ngay cả cha cô nhìn người vô số chỉ sợ cũng lầm hắn.
Cô không đoán ra người đàn ông này, khi nhận điện thoại của người phụ nữ kia trên mặt lộ cái vẻ mặt đó... Giọng nói cưng chiều dịu dàng, lời nói săn sóc. Trước kia, khi bọn họ đính hôn cô cũng chưa nhìn thấy trên mặt hắn có nét dịu dàng bao giờ.
Hắn chưa từng có hành động mập mờ với cô, cô tự an ủi mình rằng cô không giống loại phụ nữ bị nuôi như Mặc Khải Tuyền, cho nên thái độ của hắn mới có thể khách khí lễ phép gần như lạnh nhạt. Hắn chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt, sẽ không hỏi cô thích ăn gì, cũng không thân mật gọi tên cô.
Hơn nữa quan niệm thời gian của hắn cũng không bình thường, cô sớm nghe nói, luật sư Cận chưa bao giờ đến muộn, đồng thời hận nhất người đến muộn. Vì vậy một lần cô hẹn hắn ăn cơm, lại cố ý đến muộn năm phút, ai ngờ hắn một phút cũng không chờ trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Lúc cô tới nơi, gọi điện cho hắn hỏi sao không đợi mình thì hắn lạnh nhạt nói mình rất bận, không có nhiều thời gian lãng phí. Lúc đó cô nên chết tâm, nên biết trong mắt hắn cô cũng không khác những người khác, có lẽ như thế bây giờ cô cũng đỡ mất mặt.
Nhưng cô lại càng không cam lòng, phụ nữ đều như vậy, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất. Cô càng không ngừng thuyết phục mình, đàn ông ưu tú như vậy không bắt được thì rất đáng tiếc, cho dù cô phải yêu hắn nhiều hơn cô cũng vui vẻ chịu đựng. Vậy nên kết quả cuối cùng là như thế này.
Đang trong buổi tiệc đính hôn hắn bỏ rơi cô, đi không chút chậm trễ. Nhìn bóng lưng hắn rời đi cô mới hiểu ra mình ngu như thế nào. Hắn căn bản chưa nói qua đồng ý đính hôn cùng cô. Tất cả tin tức đều là cha cô truyền ra, cho nên tất cả mọi chuyện đều là cha cô an bài.
Bùi Gia Lỵ bỗng nhiên thấy chán ghét chính mình, hoặc là cô và cha cô giống nhau, đều coi Cận Thừa như một con rối, cho rằng hắn sẽ cam chịu sự sắp xếp của mình.
Bùi Gia Lỵ chìm trong suy nghĩ của mình, bên tai hình như nghe thấy hắn hỏi cô có nhận được tấm chi phiếu kia hay không, cô không nói gì mà cúi đầu xuống
Ban đầu cho tình nhân của hắn năm trăm vạn, cô cho rằng bọn họ cứ như vậy mà kết thúc, nhưng cô đã xem thường người phụ nữ đó, cũng xem thường hắn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!