Chương 35: (Vô Đề)

Kể từ khi thí nghiệm bắt đầu tới nay, "lịch trình" của 428 thật sự xếp rất dày đặc, đương nhiên 428 cũng không phải đều sẽ phối hợp với bất cứ thực nghiệm nào, nhóm nghiên cứu viên có thể suôn sẻ tiến hành thí nghiệm hay không, thường đều nhìn mặt và tâm trạng của 428.

428 không tình nguyện, cho dù ép buộc tiến hành, phần lớn thí nghiệm cũng sẽ thất bại, những nghiên cứu viên này lúc đầu cũng không phát hiện ra, đến sau này thì phát hiện ra điều gì, trước khi mỗi người bắt tay vào làm thì sẽ cầu nguyện tâm trạng của "ông nội" này tốt một chút.

Không muốn làm lại thực nghiệm nữa đâu, huhuhuhu.

Bởi vậy, lần này khi Dawson đến mượn lịch trình, nghiên cứu viên nào đó liếc xem qua kết quả thí nghiệm, vô cùng sảng khoái cho ông mượn ngay.

"Tiến sĩ, ông học về tâm lý học, nhưng 428 không phải con người mà, ông định tiến công vào lĩnh vực tâm lý học phi nhân loại ạ?" Nghiên cứu viên tò mò hỏi.

Dawson: "Xem như vậy, có điều nhiều hơn chỉ là vì thỏa mãn lòng tò mò của bản thân tôi."

"Tôi có thể ở bên cạnh quan sát được không?" Nghiên cứu viên nhỏ giọng hỏi, "Bảo đảm sẽ không làm phiền các ông, hay là cuộc nói chuyện giữa hai người cần bảo mật?"

Dawson nghe vậy do dự một lát, nhưng sau đó cảm thấy thực ra cũng không có gì không thể cho người ta biết: "Không, không cần, đây chỉ là hứng thú cá nhân của tôi, cậu muốn đến xem cũng được."

Dawson đi theo sau nghiên cứu viên vào phòng quan sát 428, ánh mắt đầu tiên đã khóa chặt người đàn ông bất lương đang ngồi trong góc.

Tuy nói lần này là để trả ơn nợ Tiêu Bách trước đây, nhưng Dawson thực ra cũng cảm thấy hứng thú với thể thực nghiệm nghe nói càng ngày càng giống con người này.

Đây là một hứng thú về khía cạnh chuyên ngành, bản chất của 428 là giới nấm, nhưng lại trộn lẫn với gen của rất nhiều giống loài khác nhau, liệu điều này có sinh ra ảnh hưởng đến tâm lý của hắn không, hiện giờ hắn tiến hóa ra ngoại hình giống với con người, có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ của con người, đây có phải có nghĩa họ có một con đường có thể tìm hiểu về giới nấm không?

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy 428, Dawson đã không nhịn được bắt đầu phân tích.

Dáng ngồi... thực sự rất giống một con người, nếu Dawson không biết thân phận của 428, nếu hắn không mở mắt, Dawson thực sự sẽ cho rằng có một con người đang ngồi trong khu phòng thí nghiệm.

Nhưng 428 vừa mở mắt ra, Dawson đã không cảm thấy như vậy nữa.

Đôi mắt đó hoàn toàn không giống của con người, con người không có khả năng mọc ra đôi mắt như vậy, cũng không thể nhìn người bằng ánh mắt lạnh lùng như thế.

"Hắn có thể thấy hay nghe thấy động tĩnh bên ngoài không?" Dawson nhẹ giọng hỏi.

"Không thể, đây là kính một chiều, có cách âm, nếu ngài muốn nói chuyện với hắn, có thể ấn xuống nút phát thanh trên bảng điều khiển."

Dawson gật đầu, ngồi xuống ghế trước bảng điều khiển, ấn nút, sau đó nhìn người đàn ông bên trong bức tường kính, nụ cười dịu dàng: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Harry · Dawson."

"Harry · Dawson…"

Trong ánh mắt kinh ngạc của Dawson, 428 lặp lại tên của ông một lần: "Các người đều có tên, tại sao tôi chỉ có đánh số?"

"Cậu hiểu được ý nghĩa tên của con người khác biệt với đánh số à?" Nhịp thở của Dawson hơi gấp gáp, "Làm sao mà cậu biết được?"

428 lẳng lặng nhìn ông, cũng không đáp lại.

Dawson cũng không trông mong 428 sẽ trả lời, lẩm bẩm: "Do nghe nghiên cứu viên khác nói à, hay là tự phát hiện sự khác biệt của đánh số và tên, trình độ trí thông minh của cậu vượt xa sự tưởng tượng của tôi."

"428… cậu muốn có được một cái tên không?"

Nghe vậy, 428 dường như rốt cuộc bắt đầu cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu nhìn về hướng máy giám sát.

"428," Dawson hướng dẫn từng bước, "Nếu cậu ngoan ngoãn thành thật trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ đặt cho cậu một cái tên, thế nào? Hơn nữa tôi có thể để những người khác gọi cậu bằng cái tên đó, trong thế giới loài người của chúng tôi, nếu không có ai gọi tên, vậy thì bản thân cái tên cũng sẽ không còn ý nghĩa."

Người đàn ông nghe vậy nheo mắt, dường như suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

"Vậy chúng ta bắt đầu nhé." Dawson gấp gáp lấy chiếc máy tính bảng đã chuẩn bị sẵn ra, vẫy tay gọi nghiên cứu viên đến, nhỏ giọng hỏi: "Ở đây có thiết bị có thể chia sẻ chung màn hình cho bên trong không?"

"Có ạ, ngài đợi một lát." Nghiên cứu viên đi đến bảng điều khiển nhấn vài cái nút, một thiết bị hình chiếu xuất hiện bên trong phòng thí nghiệm nơi 428 ở.

Đề kiểm tra mà Dawson đưa ra là bài kiểm tra trí thông minh, bài kiểm tra suy luận tiêu chuẩn mà chính Dawson ông cho ra, hơn nữa là một bộ đề kiểm tra đơn thuần không có văn bản, vì không có văn bản, tất cả đều là hình ảnh nên có thể áp dụng với bất kỳ chủng tộc khác nhau, và không có ranh giới phân chia nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!