Chương 26: (Vô Đề)

Đường Tiếu cực kì thấp thỏm đi theo Tiêu Bách ra sân thượng bên ngoài yến hội, Tiêu Bách nhìn chung quanh một lượt, gật đầu: "Ở đây không có ai, lại đây đi."

Đường Tiếu hít sâu, không ngừng tự thôi miên mình trong đầu: Trước đó đối mặt với nhiều học giả tài giỏi như vậy cũng vượt qua được, đừng sợ, đừng sợ...

Tiêu Bách ngay sau đó bắt đầu khảo sát đơn giản đối với Đường Tiếu, những câu hỏi lúc đầu vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của Đường Tiếu, nhưng dần dần, nội dung y hỏi bắt đầu sâu sắc hơn, Đường Tiếu chưa nói được một nửa đã hơi vấp váp.

Cậu cố kìm nén sự hoảng hốt, nhìn chăm chú vào mắt Tiêu Bách trong khi trả lời, cố gắng nhìn ra phản ứng của Tiêu Bách từ trong đó, nhưng khiến cậu thất vọng rồi, bất kể Đường Tiếu trả lời trôi chảy hay ngắc ngứ, vẻ mặt của y từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, Đường Tiếu thậm chí cũng không nắm chắc có nên load game trả lời lại lần nữa hay không.

Nhưng load game lại có ích lợi gì đâu, nói đến cùng dạng khảo sát này căn bản không phải là bài kiểm tra, không có đáp án tiêu chuẩn, thậm chí nhiều câu Tiêu Bách hỏi chỉ là hỏi ý nghĩ, Đường Tiếu load game được nhưng cũng không thể làm mới đầu óc mình lại được.

Đường Tiếu dám thề, mười phút này có lẽ là mười phút dài nhất từ khi cậu chơi trò chơi này đến giờ, kể cả trước đó bị 428 giết đến chết lặng cũng chưa từng thấp thỏm như thế.

Một loạt câu hỏi liên tiếp khiến Đường Tiếu có chút chóng mặt nhức đầu, đầu óc đang liều mạng vận hành chạy đua để kịp tư duy của Tiêu Bách.

Tiêu Bách chợt thình lình hỏi thêm một câu sau khi Đường Tiếu vừa trả lời xong một câu hỏi khó trước đó: "Cậu nghĩ sao về 428?"

Đường Tiếu cũng bị hỏi ngu người, tư duy không kịp xoay chuyển nên vô thức trả lời: "Khó đối phó, nhưng có tiềm năng tiến hóa thành Vua Nấm."

Lần này Tiêu Bách im lặng thời gian rất lâu.

Cơn gió lạnh thổi qua trên sân thượng, đầu óc vốn nóng lên của Đường Tiếu hơi bình tĩnh lại một chút, cảm giác quái lạ thoáng qua trong lòng.

Rất nhanh, Tiêu Bách tiếp tục đặt câu hỏi, mãi cho đến khi kết thúc hỏi đáp, vẻ mặt của y vẫn không có dao động gì, không nhìn ra là hài lòng hay không, cũng không nhìn ra là thất vọng hay không, chỉ gật đầu: "Cậu có thể đi rồi."

Đường Tiếu thấp thỏm hỏi: "… Vậy tôi, thông qua chưa ạ?"

Tiêu Bách: "Ừm, thu dọn đồ đạc của cậu, rất nhanh dự án sẽ được khởi động lại, cậu sẽ đổi sang phòng thí nghiệm khác."

"Vâng, vậy tôi đi trước."

Đường Tiếu gật đầu với y, quay người đi về phía cánh cửa khi đến trước đó, ngay lúc sắp nhấc chân rời khỏi đây, lòng cậu sinh do dự, cắn răng, dừng bước quay người: "Đúng rồi, tiến sĩ Tiêu, tôi còn muốn hỏi chút, tất cả nhân viên thuộc dự án này đều đã được quyết định hết chưa ạ?"

"Vẫn chưa có."

Đường Tiếu hỏi: "Tôi có một người bạn, không biết liệu có thể tham gia dự án cùng tôi không."

Tiêu Bách khẽ cau mày nhỏ đến không thể phát hiện, lạnh giọng nói: "Quên nói với cậu, tôi rất ghét hành vi kết bè phái trong phòng thí nghiệm, càng chán ghét kéo bè kéo cánh."

"Ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý muốn làm điều này," Đường Tiếu cười khổ nói, "Chỉ là người bạn kia của tôi đã giúp đỡ tôi rất nhiều lúc ở phòng thí nghiệm, tôi lo tôi đi rồi cậu ấy sẽ bị Bud làm khó, mới muốn xin ngài một cơ hội, nếu thật sự không được thì thôi."

Dứt lời, Đường Tiếu nhấc chân chuẩn bị rời khỏi đây, thì lời nói của Tiêu Bách truyền đến theo cơn gió: "Giống với cậu, cần phải tiếp thu khảo sát, phòng thí nghiệm của tôi không nhận người vô dụng."

"Vâng, cảm ơn rất nhiều!" Đường Tiếu cúi người chào Tiêu Bách, lần này thật sự rời đi.

Phong Thư Vận lo lắng đi tới đi lui ở cửa yến hội, thấy Đường Tiếu một mình đi ra, bèn hỏi: "Thế nào rồi?"

"Anh ấy đồng ý ạ." Đường Tiếu nói.

"Tôi biết ngay cậu nhất định không sao mà." Phong Thư Vận lập tức cười chúc mừng Đường Tiếu, "Năng lực nghiên cứu khoa học của tiến sĩ Tiêu rất mạnh, đi theo cậu ấy cậu chắc chắn sẽ học được rất nhiều, hơn nữa phòng thí nghiệm của tiến sĩ Tiêu rất sạch sẽ, không cần lo lắng lại gặp phải chuyện trước đó, sau này cậu cứ yên tâm làm nghiên cứu là được."

Đường Tiếu im lặng lắng nghe xong, sau đó đột nhiên cúi người với Phong Thư Vận: "Cảm ơn ngài."

"Hửm? Làm sao thế?" Phong Thư Vận kinh ngạc hỏi.

"Nếu không nhờ có ngài, tiến sĩ Tiêu sẽ không đến gặp tôi tối nay, ngoài ra ngài cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều sau khi tôi tỉnh lại," Đường Tiếu nói, "Thật sự, vô cùng cảm ơn ngài."

Có lẽ ở trong mắt người chơi khác, cúi người với NPC có chút ngu ngốc.

Nhưng Đường Tiếu là một người chơi trải nghiệm hình thức nhập vai như vậy, cậu cảm nhận được sự quan tâm của một trưởng bối, một tiền bối trên con đường nghiên cứu khoa học từ Phong Thư Vận, không giống như số liệu của trí tuệ nhân tạo, càng giống một người sắm vai NPC có cảm xúc thực sự, vì vậy cậu cảm thấy hẳn nên cảm ơn đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!