Đường Tiếu cũng không biết sau lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Bắt đầu từ giai đoạn nào đó khi sợi nấm của 428 vói vào miệng vết thương, giao diện trò chơi trước mặt Đường Tiếu lại đột nhiên bắt đầu chững lại, nhấp nháy như màn hình tivi cũ kĩ, sau đó trước mắt cậu tối sầm.
Lúc mở mắt ra lần nữa, thấy trước mắt xuất hiện một cảnh chấn động.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn tối tăm, một luồng ánh sáng chợt lóe lên, Đường Tiếu vô thức nhìn sang, sau đó thì không thể rời mắt được nữa.
Đó là một cái "cây" vô cùng to lớn.
Toàn thân xanh biếc, nhưng không có lá, cũng không có vỏ cây thô ráp như "cây" trong hiện thực, trong suốt như lưu li, thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân màu vàng dày đặc bên trong, quỷ dị mà thần thánh, hai đầu giống như rễ cây nối dài, nối liền trời và đất.
Cậu vô thức nín thở, nhưng còn chưa kịp thấy rõ toàn bộ cái "cây" này thì đã trực tiếp bị văng ra khỏi trò chơi.
"Tình huống gì đây? Xảy ra bug???" Đường Tiếu ngồi ở giao diện đăng nhập với vẻ mặt đầy buồn bực.
Cuối cùng thứ đó rốt cuộc là gì vậy? Cậu thất bại à? Hay là thành công? Rốt cuộc 428 đã làm gì?
Đường Tiếu vốn muốn đăng nhập vào game ngay, như thế là có thể biết kết cục cuối cùng, nhưng mới định load game thì lại phát hiện game hiển thị đang cập nhật, yêu cầu 72 giờ sau mới có thể online.
Đường Tiếu:… Được thôi.
Giờ phút này thời gian ở hiện thực đã là một giờ đêm.
Vì đánh cược với ba Đường, nên nếu giờ Đường Tiếu có lớp chuyên ngành thì vẫn phải về trường học ngoan ngoãn nghe giảng, buổi tối mới có thể đăng nhập vào game, sau đó ngủ trong lớp không chuyên.
Bậc thầy quản lý thời gian. jpg
Hôm nay offline hơi sớm, cậu nghĩ ngợi rồi lần nữa lên mạng để tìm kiếm chút tin tức về trò chơi này.
Nhưng mà đúng như dự đoán, mọi dấu vết về trò chơi này trên internet đều biến mất, kể cả bức ảnh về quái vật nhỏ mà Đường Tiếu từng thấy trước đó, tất cả đều là 404 vô tình.
Không tìm được gì liên quan đến trò chơi, anh cả nhà mình lại trở về đi làm, lần nữa không còn tin tức, Đường Tiếu bất lực, đành phải tạm gác trò chơi sang một bên, hôm sau ngoan ngoãn đến trường học nghe giảng bài.
Vì có "cộng điểm" trong game, nên những kiến thức trên lớp đã chẳng là gì đối với Đường Tiếu, coi như thả lỏng thần kinh, hơn nữa nghe một lần, lại làm bài tập một lần cũng càng hiểu biết sâu hơn đối với kiến thức, hiệu suất học tập được nâng cao hơn, khác biệt với hiệu suất học tập trước đây, có cảm giác sảng khoái như khi sử dụng thẻ kinh nghiệm x2 lần trong game, khiến Đường Tiếu muốn ngừng mà không được.
Nhưng dường như đã khiến bạn cùng phòng sợ hãi, ba người kia lần lượt đều đến hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lý Mộ cũng hay tin chạy đến, khiến Đường Tiếu vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.
"Cậu thật sự không có chuyện gì? Hay là bị nói xấu trên mạng?"
Lý Mộ vội vã vọt đến ký túc xá Đường Tiếu, nhìn Đường Tiếu một vòng trên dưới trái phải, thắc mắc hỏi.
Lý Mộ và Đường Tiếu là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, hắn lớn hơn Đường Tiếu một tuổi, học cùng trường đại học, hiện tại đã là nô lệ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, sau này có thể sẽ đi theo con đường này.
Đường Tiếu bất đắc dĩ: "Không sao thật mà, chỉ là tôi đã đồng ý với ba tôi sẽ thi cuối kỳ thật tốt, như vậy ông ấy mới không can thiệp việc chơi game của tôi nữa."
Lý do này vô cùng hợp logic, Lý Mộ cũng không nói được gì, chỉ cầm bài tập của Đường Tiếu lên nhìn, vẻ mặt kỳ quái ngẩng đầu nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
"Có gì thì nói."
"Tiếu Tiếu, anh cảm thấy anh có tội."
"?"
"Cậu thật sự là một học sinh giỏi, anh có tội vì không hiến cậu cho quốc gia…"
"Biến đi." Đường Tiếu đầu toàn vạch đen.
"Cậu thực sự không muốn vào phòng thí nghiệm à? Sẵn anh nói cho cậu luôn, gần đây khoa sinh vật của các cậu vừa thành lập một dự án liên hợp với một tổ chức siêu giỏi từ một trường đại học nước ngoài, đang thiếu người đó..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!