Đường Tiếu chỉ thở dài, sau đó tiếp tục cầm luận văn nhìn các học giả ở chung quanh đây, nếu đối phương không tới, vậy cậu sẽ đi tìm núi.
Dù sao các học giả người mới ở đây cũng không chỉ có một người làm như vậy, chỉ là một trò chơi, chẳng gì phải ngại.
"Xin chào, ngài có rảnh không, có hứng thú đọc bài luận văn này không ạ?"
"Xin chào ngài, tôi muốn giới thiệu cho ngài về nghiên cứu của tôi…"
"Không không, tôi không phải muốn phản bác quan điểm của Bud, nhưng tôi cho rằng có lẽ trên người 428 vẫn còn khả năng."
Đường Tiếu đi khắp nơi tìm học giả đưa luận văn, dẫu cho bị từ chối cũng không chê phiền lụy, dù sao đây chỉ là trò chơi, cậu không cảm thấy mất mặt, chuyện càng mất mặt người chơi hơn cũng đã làm rồi, cho nên cậu đến hỏi từng người một, gặp một người hỏi một người, bị từ chối mặt cũng sẽ không đỏ.
Những nghiên cứu viên người mới xung quanh đều sợ ngây người.
Tuy rằng mọi người đều là người mới, việc đưa luận văn bị từ chối là điều bình thường, nhưng mọi người đều là những người tài có trình độ học vấn cao, bị từ chối thẳng mặt thì ít nhiều cũng sẽ xấu hổ.
Ai có thể ngờ đột nhiên lòi ra một tên không biết xấu hổ, đi khắp nơi trong hội trường tóm được một học giả thì hỏi một người, thậm chí không chỉ giới hạn trong học giả cao cấp, dù có cấp bậc hay không đều nằm trong phạm vi săn lùng của cậu.
Hơn nữa trên cơ bản đều bị từ chối, nhưng cậu chưa bao giờ nóng nảy, thậm chí còn lễ phép cảm ơn, với độ da mặt và tâm thái này, khiến những người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn cậu.
428 lẳng lặng nằm trong túi, che giấu hơi thở, sau khi Đường Tiếu bị từ chối lần thứ mười mấy, rốt cuộc không nhịn được ló đầu ra.
Tại sao cậu còn chưa bỏ cuộc?
Trong lòng 428 hiện lên sự mờ mịt, đoạn lời nói đó không phải để lừa nó ư? Đó không phải một lời nói dối cậu nói ra vì để sống sót sao? Tại sao phải liều mạng như vậy?
Nó nhìn Đường Tiếu liên tục không ngừng giới thiệu tờ giấy trong tay mình cho hết áo blouse trắng nhỏ yếu này lại đến áo blouse trắng nhỏ yếu khác, rồi lại bị từ chối một cách lạnh lùng, dù không nghe hiểu lời giao lưu giữa họ, nhưng cũng có thể nhìn ra được chàng trai đang phải chịu sự từ chối và chế giễu qua thần thái và ngôn ngữ cơ thể của hai người.
Nó cho rằng Đường Tiếu sẽ tức giận, sẽ bùng nổ, nó đã tận mắt nhìn thấy mũi nhọn của đối phương, trong căn bếp đen kịt, trong phòng giam tối tăm, trong vô số lần khi đối mặt với kẻ mạnh hơn cậu là chính mình, cậu cũng chưa bao giờ cúi đầu, nhưng giờ lại cúi đầu trước những con người nhỏ yếu hơn hắn rất nhiều này.
Cảm giác bực bội kỳ lạ đó lại trỗi dậy lần nữa.
"Bỏ cuộc đi, dự án này đã tiêu tốn vô số tài chính, nhiều nguồn vốn như vậy, kết quả đã thu được gì?" Lại có một học giả bị Đường Tiếu ngăn lại lắc đầu lạnh nhạt sau khi đọc tư liệu về dự án.
"Chỉ cần điểm mấu chốt này không thể hiện ra, thì dù bây giờ tố chất cơ thể nó có mạnh đến đâu cũng không có bất cứ tác dụng gì với Con Mắt Thứ Ba hay loài người, dị thú hùng mạnh ngoài kia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thậm chí còn có siêu năng lực giả, nó có mạnh đi nữa thì có thể mạnh hơn những con quái vật này không?"
"Mặc dù luận văn của cậu quả thực rất thú vị, nhưng tôi vẫn nói câu kia, bỏ cuộc đi, trên người 428 đã không còn giá trị gì nữa, nó chỉ là rác rưởi nên bị xử lý, đỡ phải khiến những kẻ điên đó lăm le để mắt tới nơi này, cậu còn trẻ, đừng đi sai đường."
Nói xong, vị học giả kia tùy tay đưa luận văn lại cho Đường Tiếu, Đường Tiếu bình tĩnh đưa tay nhận lấy, không đợi cậu cầm chắc thì người nọ cũng đã buông tay bỏ đi, giấy luận văn vương vãi đầy đất.
Rác rưởi…
Từ này một lần nữa khơi lại hồi ức truớc đây của 428, từ những nghiên cứu viên kia hào hứng vây xung quanh nó bên ngoài tấm kính nói nó là tương lai, là kho báu, cho đến về sau dòng người trong phòng thí nghiệm dần thưa thớt, càng ngày càng ít người nhìn chăm chú nó, những ánh mắt đó chất chứa thất vọng và chết lặng.
Ngay từ đầu 428 cũng không hiểu gì cả, thậm chí thần trí cũng là ngây thơ mờ mịt, trước khi gặp được Đường Tiếu, hết thảy ký ức đều mơ hồ, trí tuệ cũng phủ đầy bụi bặm, chỉ nhớ rõ những ánh mắt đó.
Bởi vì bản năng sinh tồn nói cho nó.
Những ánh mắt đó, có nghĩa nó sắp chào đón kết cục của cuộc đời giống với vật thí nghiệm khác.
Rào —
Âm thanh ở hiện thực khiến 428 sực tỉnh, nó thấy Đường Tiếu ngồi xổm xuống, im lặng nhặt trang giấy trên mặt đất lên.
Trang giấy rơi vãi rất nhanh, đại sảnh người đến người đi, vì để không bị ai giẫm phải, Đường Tiếu chỉ có thể nhanh chóng nhặt lên, như vậy ít nhiều trông có phần chật vật, với thính lực của 428, có thể nghe thấy những người khác xì xầm nói ở sau lưng.
"Cậu ta còn chưa bỏ cuộc hả?"
"Cũng đã nói là một dự án thất bại rồi, một tên người mới quèn sẽ không cho rằng có thể dựa vào chính mình lật đổ kết quả tiêu tốn một năm của học giả cấp năm đó chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!