Chương 11: (Vô Đề)

Lúc Đường Tiếu đi ra khỏi khu đệm, Rocky đang do dự có nên bật đèn hay không.

Trên vòng tay cậu ta hiển thị một tin nhắn Đường Tiếu gửi cho cậu ta mười phút trước.

[ Đến phòng thí nghiệm! Rất gấp! Nếu cậu gọi mà tôi không trả lời thì đi tìm bộ đội vũ trang! ]

Rocky nhìn phòng thí nghiệm một màu đen kịt, gọi tên Đường Tiếu vài tiếng, không nhận được câu trả lời, cắn răng đang định xoay người đi tìm người.

"Chờ đã…"

Một giọng nam khàn khàn vang lên từ sau lưng, Rocky vội vàng quay đầu, thấy Đường Tiếu đi ra từ trong đường hầm tối tăm, chưa đợi cậu ta nói gì, thì cơ thể chàng trai chợt loạng choạng, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất.

Rocky vô thức sải bước dài tiến lên, đỡ lấy chàng trai, mới vừa chạm tay vào thì cậu ta đã nhận ra không đúng, đồng tử co rụt: "Đây là...?"

Vừa rồi ánh sáng quá tối tăm nên không thấy rõ, giờ gần sát mới thấy, dáng người chàng trai dưới áo blouse trắng rõ ràng quá trống rỗng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Rocky cắn răng, xoay người cõng cậu lên: "Kiên trì!"

Đường Tiếu nghe vậy vô thức nhìn HP một chút, suy yếu nói: "Cậu, tốt nhất nên nhanh lên."

HP của cậu thấy đáy rồiiiiiii!

Rocky không hé răng, bước đi như bay đi về hướng phòng y tế, giờ cõng cậu thì càng cảm thấy không ổn hơn, người trên lưng quá nhẹ, quả thực không phải sức nặng của một người đàn ông bình thường, càng cứ như của con nít.

Hơn nữa Đường Tiếu rõ ràng là đi ra từ chỗ của thể thực nghiệm kia…

Một loạt phỏng đoán hiện lên trong đầu Rocky, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ dưới chân cậu ta.

Lúc Rocky cõng Đường Tiếu xông vào, bác sĩ ở phòng y tế vừa lúc tan làm, nhưng khi nhìn thấy Đường Tiếu trên lưng Rocky, thì đôi mắt trợn to, không nói hai lời đi mở ngay quyền hạn phòng cấp cứu.

"Nhanh lên, đặt cậu ấy lên cái máy kia!"

Rocky mới vừa đặt chàng trai lên giường thì đã bị bác sĩ đuổi ra, cậu ta đợi bên ngoài khoảng chừng một tiếng thì mới nhìn thấy biển cảnh báo đỏ của phòng cấp cứu trở lại thành màu xanh lục.

Bác sĩ bước ra với vẻ mặt đầy mệt mỏi: "Ngày nào cũng thế, các cậu rốt cuộc là nghiên cứu viên hay là bộ đội vũ trang thế? Sao tôi cảm thấy công việc của các cậu còn nguy hiểm hơn đám bộ đội vũ trang kia vậy?"

Rocky: "Cậu ấy là một ngoại lệ."

"Cũng ngoại lệ quá rồi." Bác sĩ đặt mông ngồi xuống băng ghế, "Do cậu không nhìn thấy… thôi, dù sao phải mở quyền hạn cấp bốn mới chữa khỏi được, tôi cũng nói cho các cậu luôn, đừng ỷ vào điều kiện điều trị ở đây tốt mà cứ mặc sức giày vò mình, các cậu cũng là làm nghiên cứu khoa học nên hẳn biết khả năng phục hồi của cơ thể người cũng có giới hạn, hiện tại các cậu còn trẻ cho nên không thấy gì thôi, chứ về sau sẽ phải thiệt dữ lắm."

Rocky im lặng nghe, không phản bác.

"Aiz, dù sao cậu khuyên nhủ cậu ấy đi, các cậu chắc là bạn tốt nhỉ, bảo cậu ấy hai ngày này nghỉ ngơi một chút trước, cho cơ thể chút thời gian hồi phục."

"Được."

Sắc mặt bác sĩ hơi dịu đi, khẽ gật đầu: "Chờ sau khi người bên trong tỉnh lại thì cậu có thể đưa cậu ấy về, sau khi về thì nghỉ ngơi sớm một chút."

"Tôi đã biết, sẽ chuyển lời cho cậu ấy."

Được sự cho phép của bác sĩ, Rocky cuối cùng đã có thể vào phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên đã thấy người nằm trên giường bệnh.

Sắc mặt Đường Tiếu vẫn tái nhợt, không mang mắt kính, lông mi màu lông quạ đổ xuống một bóng mờ dưới mi mắt, đôi môi hồng nhạt đã mất sắc máu, thoạt nhìn yếu ớt mà dễ vỡ.

Rocky nhìn đến thẫn thờ, vài phút sau, lông mi người trước mắt run rẩy, mở mắt.

Cặp mắt đen kia phủ sương mù, song khôi phục tỉnh táo rất nhanh.

"Cậu tỉnh rồi." Rocky ngồi ở đầu giường, rót ly nước cho Đường Tiếu, "Phí chữa bệnh đã thanh toán cho cậu rồi, làm tôi sợ muốn chết, sao cậu lại ra thế này? Không phải về ký túc xá nghỉ ngơi à, sao lại còn xuất hiện ở phòng thí nghiệm, còn bị thương nặng như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!