Chương 8: (Vô Đề)

Ta đứng dậy, cứng nhắc hành lễ, rồi bước ra ngoài.

Tiếng cười của Cơ Viễn từ phía sau vọng lại:

"Nếu ngươi bằng lòng, ta đưa ngươi trở về bên cạnh Nhu phi, thế nào?"

Ta khựng lại, lắc đầu từ chối: Không cần đâu.

Hắn vào cung đã hơn ba tháng, có thể dò la được lai lịch của ta cũng chẳng có gì lạ.

Giọng nói của Cơ Viễn chậm rãi, như một lời mê hoặc:

"Vậy ngươi có muốn cùng ta rời khỏi hoàng cung không?"

Ta giật mình quay đầu lại, chỉ thấy trong mắt hắn ánh lên một tia sáng mờ ảo, khó nắm bắt.

Hắn nhìn ta, nói khẽ:

"Ta biết ngươi không muốn bị giam cầm trong chốn thâm cung này. Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể đưa ngươi ra ngoài."

Ta còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng lại. 

Không kịp để ý đến Cơ Viễn, ta vội vàng chạy ra nghênh đón.

Hóa ra là Hoàng đế dẫn theo một đoàn phi tần đến Phật đường thắp nén hương đầu tiên của năm mới.

Hoàng hậu đứng sau Hoàng đế, khoác trên mình bộ y phục phượng hoàng được thêu kim tuyến dát vàng. 

Hoa văn phượng hoàng trên phượng bào vừa đoan trang vừa tao nhã, quả là một cặp phu thê xứng đôi vừa lứa.

Thế nhưng, nhìn sang Thẩm Quân Nhu mới thấy, y phục lộng lẫy cũng chẳng thể sánh bằng vẻ đẹp diễm lệ trời ban của nàng.

Chẳng trách nàng có thể đứng bên trái Hoàng đế, lấn át cả Thục quý phi.

Ta vội vàng tiến lên hành lễ:

"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, tham kiến các vị nương nương."

Hoàng đế im lặng không nói, chỉ nhận lấy nén hương từ tay ta rồi tự mình thắp ba nén trước tượng Phật.

Lúc này, Cơ Viễn vẫn luôn im lặng đứng một bên, tay mân mê chuỗi hạt, lặng lẽ nhìn vị hoàng huynh của mình.

"Các ngươi đều lui xuống đi", Hoàng đế đột nhiên lên tiếng, phất tay với các phi tần phía sau:

"Để cho huynh đệ chúng ta ôn chuyện."

Hoàng hậu và các phi tần nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải lui ra phía sau cửa.

Thẩm Quân Nhu liếc nhìn ta mấy lần, vẻ mặt bực tức.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể ra ngoài chờ đợi.

Hoàng thượng thờ ơ quan sát Cơ Viễn từ trên xuống dưới, khẽ cười nói:

"Quả nhiên là đệ ở bên ngoài lâu rồi, ngây thơ quá đấy!"

Cơ Viễn không nói gì, nhưng ngón tay vẫn luôn mân mê chuỗi hạt bỗng dừng lại.

"Ý Hoàng huynh là gì?", hắn hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!