Chương 12: (Vô Đề)

Lương quý nhân chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, sợ hãi đến mức hồn vía lên mây. 

Trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, nàng ta đem những lời đồn đại gần đây, cùng với bằng chứng của thầy thuốc ngoài cung, nguồn gốc của đĩa bánh này... tất cả đều kể ra không sót một chữ.

Một vài vị Thường tại và Quý nhân được gọi đến để làm chứng.

Trong số đó có một người vừa khóc lóc thảm thiết vừa không ngừng dập đầu về phía Hoàng hậu:

"Nương nương nếu không muốn thiếp mang thai, cứ nói thẳng ra là được, tại sao lại phải làm tổn hại đến thân thể của thiếp như vậy chứ?"

Hoàng hậu vẫn thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi:

"Bản cung sao có thể làm ra chuyện như thế?"

Bà ta ung dung đặt chén trà xuống:

"Mỗi món ăn mà bản cung ban thưởng đều được đưa ra từ cung của Bệ hạ, đều do Lưu Đằng đích thân mang đi."

Bà ta bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc lẹm liếc về phía Thẩm Quân Nhu đang nằm thoi thóp ở một bên:

"Nhu tần, ý của ngươi là Bệ hạ hại ngươi..."

"Nương nương, người không ưa thiếp, thiếp biết. Thiếp chưa từng oán trách người." Mỗi giọt nước mắt của Thẩm Quân Nhu đều rơi xuống đúng chỗ, đúng lúc, đẹp đến nao lòng:

"Nhưng chuyện này, thiếp có lỗi gì chứ? Chỉ là đến thăm Lương quý nhân, vì tham ăn một chút mà mất đi đứa con trong bụng."

Nước mắt nàng lã chã rơi, nhìn Hoàng thượng nói:

"Thái y nói, đứa con thiếp vừa mất, là một bé trai."

Hoàng thượng nghe vậy, sắc mặt sa sầm.

Nàng trông thật tiều tụy và tuyệt vọng:

"Hoàng thượng, người hãy để thiếp rời khỏi đây đi! Thiếp... ở trong cái chốn thâm cung đầy rẫy hiểm ác này... thiếp thật sự rất sợ hãi."

Hoàng thượng trách mắng Hoàng hậu, phạt bà ta nửa năm bổng lộc.

Nhưng ngoài ra, Hoàng hậu chẳng phải chịu thêm bất kỳ hình phạt nào khác.

Hoàng thượng dù sao cũng vẫn còn thương xót Thẩm Quân Nhu. 

Dáng vẻ sợ hãi, run rẩy, ngoan ngoãn của nàng đã khơi dậy bản năng che chở trong lòng hắn.

Hắn muốn an ủi nàng, bèn tấn phong nàng lên làm Đức phi.

Nhưng điều khiến Thẩm Quân Nhu hài lòng nhất, chính là Lưu Đằng đã bị Hoàng thượng ban chết.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, ta định nói gì đó thì nàng đã nhanh tay bịt miệng ta lại.

"Giờ thì chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi." Nàng nở nụ cười mãn nguyện, dường như trút được gánh nặng trong lòng.

Ta cúi đầu thay cho nàng chiếc yếm nhỏ thấm đẫm máu, mắt dần mờ đi, chẳng còn nhìn rõ nữa, chỉ còn màu m.á. u đỏ tươi kia là cứ hiện mãi trong đầu.

Ngộ nhỡ muội... Ta run rẩy, bật khóc nức nở.

Thẩm Quân Nhu sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, cố chấp nói:

"Ta là người có tướng sinh con trai, ta... ta đương nhiên vẫn có thể sinh con..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!