Chương 3: Hệ thống:...Lúc ấy tui cực kỳ sợ hãi

Trên bàn đặt một khay đá năng lượng cắt nhỏ.

Đá năng lượng đồng nghĩa với thức ăn của búp bê, không ai rảnh rỗi đi làm mấy chuyện này. Ví dụ dầu là thức ăn của người máy, ai lại chế dầu vị dâu tây cho người máy nếm thử chứ.

Việc bày vẽ thế này chẳng phải rảnh đến đau trứng thì hẳn đầu óc có vấn đề.

Thích Triều không nằm trong hai trường hợp trên.

Hắn đâu nghĩ nhiều đến thế, cắt nhỏ đá năng lượng chỉ để giúp búp bê nhỏ ăn uống dễ dàng hơn.

Lan Lạc nhìn khay đá năng lượng, lông mi khẽ run lên, tựa như cực kì kinh ngạc, mừng rỡ, đôi mắt xanh lam sáng ngời, vui vẻ nói. "Cảm ơn chủ nhân."

Thích Triều đang ngồi cà lơ phất phơ, nghe Lan Lạc cảm ơn, trong tiềm thức hắn muốn để búp bê nhỏ gọi hắn là ba ba nhưng vừa mở miệng lại nuốt trở vào, chỉ nói không cần khách sáo.

Dùng thân phận của tên cặn bã này mà tự xưng ba ba đã mặt dày lắm rồi, không nên bắt búp bê phải sửa xưng hô theo.

Ít nhất cũng phải đợi búp bê nhỏ thân thiết với hắn đã.

Thích Triều nhìn ra được, ba ba có lẽ là một xưng hô đặc biệt.

Đá năng lượng được cắt nhỏ, Lan Lạc ăn tiện hơn nhiều. Cậu nhóc bỏ một viên vào miệng, nhai nhai như hamster nhỏ rồi lấy viên khác, cứ như ăn kẹo vậy.

Dường như Thích Triều đang xem màn hình nhưng thật ra hắn vẫn luôn để ý Lan Lạc.

Trái tim cha già lại nhũn ra rồi.

Nhóc con đáng yêu quá!

Nhìn búp bê nhỏ cầm từng viên từng viên đá, Thích Triều chú ý tới tay phải của cậu nhóc.

Màu da búp bê nhỏ thiên lạnh, khiến cho vết nứt trên mu bàn tay rất nổi bật, một vết đen dài khoảng 10cm kéo dài từ ngón trỏ đến khớp cổ tay.

Đây là vết thương mà nguyên chủ gây ra sau khi đánh đập búp bê.

Chân trái của Lan Lạc cũng có vết nứt tương tự.

Nguyên chủ bạo hành búp bê chẳng nể nang gì, từ trước đến giờ vẫn luôn tàn nhẫn.

Hệ thống thần kinh của búp bê không phát triển nhưng không có nghĩa bọn chúng không cảm thấy đau đớn. Cấp bậc búp bê càng cao thì dây thần kinh càng nhạy cảm.

Lan Lạc là búp bê cấp S.

Vết nứt nghiêm trọng thế này hẳn lúc ấy nhóc con phải đau lắm.

Thích Triều nhìn vết nứt trên mu bàn tay búp bê mà thất thần.

Lan Lạc ngồi trên sofa cảm nhận được tầm mắt của hắn, lông mi cụp xuống che khuất cảm xúc lóe lên trong ánh mắt, đầu ngón tay cậu nhóc cào cào đệm sofa, cầm roi dưới gầm bàn, thuần thục quỳ xuống sàn nhà.

"Chủ nhân muốn đánh Lan Lạc ạ?"

Lan Lạc ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xanh lam cong như vầng trăng. Dường như cho dù đối phương có làm gì với mình thì cậu nhóc đều có thể chấp nhận.

Trong lòng Thích Triều lộp bộp một tiếng, chưa kịp nghĩ nhiều đã vô thức bế búp bê lên sofa.

Mắt Lan Lạc trợn to, lúc phản ứng lại roi trong tay đã bị lấy đi. Cậu nhóc nhìn qua thì thấy Thích Triều thẳng tay ném roi vào thùng rác.

"Không đánh con." Giọng Thích Triều khàn khàn, hắn nói tiếp. "Nhóc con, con ăn tiếp đi."

Thích Triều xoa đầu Lan Lạc, nhìn nhóc con ngửa đầu ngượng ngùng nở nụ cười, hắn cũng cười khẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!