Chương 28: Lan Lạc: Hắn sẽ không

Editor: YYone

Trước đây Thích Triều nghe Tiến sĩ nhắc tới giải đấu này cũng lén đi tra một ít thông tin.

Cuộc thi do Hiệp hội tổ chức còn được gọi là "cái nôi". Những thợ chế tác bình thường nếu đạt quán quân thì sẽ không chỉ nhận được hai mỏ quặng đá năng lượng và mẫu thạch, mà còn được coi như trụ cột tương lại, được ngành này săn đón.

Một số người có sức mạnh tinh thần cấp thấp, không nhận được chứng nhận của Hiệp hội có thể thông qua việc đạt được thứ hạng cao để được đặc cách gia nhập. Đương nhiên gia nhập hay không là do mỗi người tự quyết định. Có vài người dự thi có danh tiếng rất cao nhưng ưa thích tự do, dù có thành tích tốt cũng không muốn tham gia.

Bây giờ Thích Triều đã đánh thức mẫu thạch, đủ điều kiện tham gia thi đấu. Hắn rũ mi, cẩn thận xem xét thể lệ giải đấu.

Sau khi đăng ký, thợ chế tác phải hoàn thành búp bê trong vòng ba tháng, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu. Dựa trên tiến độ của Thích Triều thì thời gian có hơi gấp nhưng nếu thức đêm làm thì có thể liều một phen.

Khi thi đấu chính thức, ban tổ chức sẽ thiết lập một số thử thách để kiểm tra năng lực của búp bê. Kết quả cuối cùng tổng hợp từ tố chất của búp bê, điểm khán giả và giám khảo chấm. Người có số điểm cao nhất là người giành chiến thắng.

Hàng năm đều có hơn mười ngàn thợ chế tác tham gia, những người có kinh nghiệp phong phú nhiều không xuể. Có thể tưởng tượng được việc giành quán quân khó đến nhường nào.

Thích Triều tự hiểu rằng mình vừa tới Lam Tinh chưa bao lâu, còn là lần đầu tiên chế tạo búp bê có sinh mệnh. Dù sao cũng là người mới, cơ hội thắng gần như bằng không.

Nhưng hắn muốn cứu Song Kính, lại không muốn gây rắc rối cho cha Thích thì tham gia thi đấu là cách duy nhất, thắng hay thua cũng phải thử đã.

Hệ thống ở trong biển ý thức thấy ký chủ thật sự muốn tham gia liền nước mắt ngắn nước mắt dài. Ký chủ ngu ngốc thật sự đã rơi vào bẫy, đúng như kịch bản vai ác bày ra.

Nó do dự hồi lâu rồi quyết định tốt bụng nhắc nhở: [Ký chủ, vị Tiến sĩ bên cạnh ngài có danh tiếng rất cao trong ngành. Sao không nhờ anh ấy giúp Song Kính?]

Nếu vai ác từ chối thì chứng tỏ anh ta không tốt đẹp đến vậy, ký chủ cũng sẽ nhận ra có gì sai sai.

Nhưng hệ thống không tính tới việc còn chưa thử hỏi vai ác, ký chủ đã bác bỏ.

[Không được.]

Hệ thống im lặng. [Có thể cho tôi biết lý do không?]

Ánh mắt Thích Triều ánh lên vẻ kỳ quái, dường như không hiểu nổi ý nghĩ của hệ thống. Hắn nói thầm trong đầu. [Cứu Song Kính là việc riêng của ta. Giống như không muốn làm phiền cha Thích thôi, ta cũng không mong Tiến sĩ dây vào mớ rắc rối này.]

Nếu có đường tắt thì Thích Triều chắc chắn sẽ đi, nhưng với điều kiện không ảnh hưởng tới người xung quanh. Tiến sĩ từng nói anh rất ghét Hiệp hội thì chắc chắn có lý do. Nếu Tiến sĩ có mâu thuẫn với hiệp hội mà lại vì hắn nhờ vả mà phải đối phó với bên đó tiếp thì dù da mặt có dày hắn cũng sẽ không làm thế.

Thích Triều sẽ không vì bản thân muốn cứu Song Kính mà để Tiến sĩ giúp mình. Đó không phải nhờ vả mà là ép buộc đạo đức.

Hệ thống cạn lời, nó chẳng hiểu nổi suy nghĩ của ký chủ. Nếu ký chủ vẫn khăng khăng như vậy thì nó chỉ có thể lặng lẽ đếm thời gian ký chủ bay màu thôi.

Thẩm Du Hi ngồi trên sofa khẽ nhíu mày, như thể anh cũng lo lắng cho Song Kính. Lúc nghe hắn nói muốn tham gia thi đấu, anh hơi mím môi, đôi mắt xanh lộ ra vẻ bất ngờ. Đương nhiên bất ngờ thật hay giả thì chẳng ai biết được. "Cậu chắc chắn muốn tham gia sao?"

"Vâng." Thích Triều gật đầu, hắn nhếch môi, thấp giọng nói. "Nếu thắng thì em có thể thương lượng với ban lãnh đạo hiệp hội để cứu Song Kính."

Thẩm Du Hi hơi cúi người, đôi mắt nhìn Thích Triều chăm chú, anh nói giọng nghiêm túc. "Trước đây tôi đã từng đắc tội với hiệp hội. Xin lỗi vì không thể tham gia với cậu. Nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi, tôi nhất định cố gắng hết sức giúp cậu."

Lời giải thích này hệt như những gì Thích Triều đoán được, hắn nhận lòng tốt của Tiến sĩ, đùa giỡn nói. "Thế thì tốt quá. Đến lúc đó có khi nhiều vấn đề đến mức anh phát phiền luôn."

Do buổi tối xảy ra nhiều chuyện nên lúc này Thích Triều hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất ấm áp. Khi Thích Triều nhìn một người chăm chú, có cảm giác như hắn dành rất nhiều tình cảm trong đó.

Sự ấm áp này là thứ Thẩm Du Hi không thể giả vờ được. Anh mỉm cười, vén lọn tóc vàng ra sau tai, hơi cúi đầu, ánh mắt càng thêm phức tạp.

Thật dễ lừa.

Dù Thẩm Du Hi đã đoán trước cũng không khỏi ngạc nhiên khi mọi chuyện thuận lợi như này.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đã bình thường trở lại, vẫn là vẻ ôn hoà, dịu dàng quen thuộc. Anh mỉm cười: "Nhìn cậu có hơi mệt mỏi. Mau nghỉ ngơi sớm đi."

Thích Triều nhìn thời gian, đúng là đã muộn rồi. Hắn ừm một tiếng đáp lại, cười nói với Tiến sĩ. "Đi thôi, cùng lên tầng nghỉ ngơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!