Editor: YYone
Hệ thống: [Tiến sĩ và hai búp bê đều ở ngoài phòng khách phải không?]
Thích Triều nói chuyện trong đầu. [Ừ, hôm nay Tiến sĩ tới chữa cho búp bê.]
Mẹ kiếp.
Hệ thống vừa mới qua thế giới này thăm hỏi liền nghẹn họng, nó hỏi tiếp. [Vậy ngài đang nấu cơm sao?]
[Ừ.]
Thích Triều cảm thấy mấy câu hệ thống hỏi hơi vô nghĩa nhưng vẫn kiên nhẫn gật đầu.
Hệ thống đúng là không có gì để nói, nó sợ nếu tiếp tục hỏi chuyện về Tiến sĩ sẽ lỡ mồm mất. Còn người nào thảm hơn ký chủ nữa, trước khi chết vẫn còn phải nấu cơm cho đám ác ma kia.
[Hôm nay tôi sẽ ở đây với ngài.] Hệ thống quyết định tiễn ký chủ đoạn đường cuối cùng, làm tròn trọng trách của mình.
Thích Triều chẳng rõ vì sao nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Mùi thơm tỏa ra từ nồi cá.
Thích Triều nhìn sang, quay người tiếp tục thái rau, chợt nghe thấy giọng nam ôn hòa từ bên ngoài truyền tới.
"Tôi giúp cậu một tay nhé?"
Thích Triều nhìn theo âm thanh, thấy người đàn ông cao gầy đứng ở cửa phòng bếp. Anh đi tới bên cạnh, lịch sự nói. "Tuy tôi không giỏi nấu cơm nhưng rửa rau với thái đồ ăn thì vẫn làm được."
"Đương nhiên là được rồi."
Thích Triều đoán Tiến sĩ ngại để hắn nấu nướng một mình, lo nếu từ chối sẽ làm mất mặt người ta liền mỉm cười đồng ý. Thích Triều đưa củ cà rốt để Tiến sĩ rửa sạch.
"Cái này rửa một lần là được, lát nữa em sẽ gọt vỏ sau."
Vừa dứt lời, Thích Triều thấy Tiến sĩ xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng trẻo cùng những ngón tay thon dài tinh tế
Hiếm có thợ thủ công nào có bàn tay đẹp như vậy, làm việc một thời gian dài ngón tay sẽ ngày càng thô, còn có những vết chai và cả sẹo nữa.
Nhưng Thẩm Du Hi không giống vậy, tay anh như một khối ngọc bích thượng hạng, tinh tế, trắng nõn, không có tạp chất.
Thích Triều nhìn thoáng qua rồi thôi, lẩm nhẩm trong lòng với hệ thống. [Mi nói xem, tại sao lại có người hoàn hảo như thế chứ? Năng lực xuất sắc, tính cách cũng tốt, đã thế còn đẹp vậy?]
Hệ thống im lặng, nó cực kỳ muốn lay cho ký chủ tỉnh ra. Vai ác kia mà tính tình tốt thì thế giới này đã không bị liệt vào danh sách nguy hiểm cao rồi.
Sau khi Thẩm Du Hi rửa xong cà rốt, Thích Triều để anh về phòng khách nghỉ ngơi. Tiến sĩ ngạc nhiên, định nói thêm gì đó.
"Anh đã giúp em rồi, giờ thì mau nghỉ đi."
Thích Triều mỉm cười, đặt tay lên vai đưa anh ra ngoài, mình thì quay lại phòng bếp đóng cửa.
Ngón tay đẹp như thế chắc chắn được chăm sóc kỹ càng, mấy việc nặng này không nên động vào.
Hệ thống ở trong biển ý thức xem toàn bộ quá trình gào thét trong yên lặng. Ký chủ ngốc quá thì phải làm sao? Đã để cho vai ác rửa cà rốt thì chớ còn đuổi người ta ra ngoài?!
Không biết có phải ảo giác của nó không nhưng có vẻ vai ác chưa có ý định tiễn bay ký chủ, nếu không sẽ chẳng tỏ ra lịch sự như vậy.
Hệ thống cực kỳ mông lung, lúc thì nghĩ ký chủ sẽ đi đời dưới tay đám ác ma, lúc thì nghĩ vai ác có khả năng không định giết ký chủ ngay. Trong đầu rối tinh rối mù, nó quyết định sẽ quan sát thêm.
Chuẩn bị xong bữa trưa, Thích Triều trở lại phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!