Editor: YYone
"Đồ con anh mặc doạ con tôi sợ. Không xin lỗi thì hôm nay đừng hòng rời khỏi chỗ này." Cha của đứa trẻ cùng đám anh em tỏ ra hung dữ, xem chừng không định bỏ qua chuyện này.
Vừa khéo hắn cũng chẳng tính cho qua.
Lúc nói chuyện với Tiến sĩ, hắn đã biết toàn thân Mạc Tư quấn kín băng vải. Khi ấy hắn phấn khích đến nỗi muốn gặp Mạc Tư ngay lập tức.
Toàn thân quấn kín băng vải? Không phải quá ngầu à?
Vậy mà hôm nay vừa tới đây đã phải chứng kiến chuyện này.
"Được thôi. Thế thì anh xin lỗi trước đi."
Khi còn nhỏ Thích Triều vừa ngang bướng vừa hung hăng, sau này bỏ học, lăn lộn ngoài xã hội kiếm tiền thì tính tình mới bớt bớt đi chút. Nhưng có một số thứ dù bao nhiêu năm cũng không thay đổi, Mạc Tư là anh trai của Lan Lạc, coi như là lứa con cháu. Càng không tính tới hắn và Tiến sĩ còn là bạn bè, xét như vậy thì Mạc Tư thành đứa nhỏ trong nhà rồi.
Nhóc con nhà mình bị bắt nạt, ai mà nhịn được?
Hắn nhếch môi. "Con tôi cũng bị anh doạ sợ. Anh xin lỗi trước đi rồi tôi sẽ xem có nên để con mình xin lỗi không."
Xin lỗi thì mơ đi, cả đời này cũng không.
Mạc Tư quấn băng vải quanh người nhìn hơi đặc biệt nhưng Lam Tinh không có luật phải ăn mặc thế nào. Mặc gì là tự do của Mạc Tư, doạ sợ đứa trẻ kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nếu cậu nhóc đồng ý xin lỗi thì được nhưng không ai có quyền bắt ép nhóc phải xin lỗi.
Triệu Khởi và đám anh em của gã không ngờ tới Thích Triều lại như vậy, sắc mặt cực tệ.
Mạc Tư được bảo vệ ở phía sau, đôi mắt đen loé lên vẻ nghi hoặc, hình như không hiểu chủ nhân Lan Lạc định làm gì.
Có vài hạt mưa lấm tấm rơi xuống.
Búp bê không thể dính mưa được.
Thích Triều quay người đưa chìa khoá phi thuyền cho Mạc Tư, nhẹ nhàng nói vị trí của phi thuyền, dặn cậu đi vào trong trước chờ mình. Nói xong lại tiếp tục giải quyết với mấy ông lớn kia.
Tới lúc ngồi lên ghế phụ của phi thuyền, Mạc Tư vẫn không hiểu chủ nhân Lan Lạc nghĩ gì.
Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, rơi xuống thành vũng nước bắn tung tóe, nhìn từ cửa sổ ra chỉ có thể thấy làn nước mù mịt.
Băng vải của Mạc Tư bị ngấm nước, có hơi ẩm ướt, dính dính khó chịu nhưng cậu không quan tâm, quấn băng vải vào mới dễ chịu nhất.
Nửa tiếng sau, Thích Triều trở về, trên người mang theo mùi mưa, mái tóc đen hơi xoăn cũng bị ướt hết.
Trái ngược với dáng vẻ chật vật, tâm trạng hắn trông khá tốt. Thích Triều mỉm cười với Mạc Tư, dùng quang não phát một video cho cậu xem.
Trên video là mấy người đàn ông lần lượt xin lỗi Mạc Tư.
Khác với bộ dạng hùng hổ dọa người trước khi Mạc Tư rời đi, trong video bọn họ như đã hòa giải với nhau, giọng điệu xin lỗi cũng rất chân thành.
Trước giờ Mạc Tư không quan tâm đ ến con người nhưng nhìn một màn như vậy cũng tò mò tại sao Thích Triều lại làm được.
"Mấy người này nhìn hung dữ thế thôi chứ thật ra đều là hổ giấy cả. Chú nói chuyện rõ ràng với bọn họ xong thì bọn họ cũng không dây dưa nữa." Thích Triều dùng dăm ba câu giải thích, không nhắc tới việc hắn cùng đám kia còn kéo nhau vào ngõ nhỏ "tâm sự."
Thích Triều vốn không muốn đánh nhau nhưng bên kia đông người, lại còn nóng nảy. Sau khi Mạc Tư rời đi, cả đám người hùng hùng hổ hổ, ăn nói khó nghe. Thích Triều không nhịn nổi, vừa hay đám người này hẹn hắn vào ngõ "tâm sự" nên hắn liền đồng ý luôn.
Hồi trẻ người non dạ, Thích Triều cũng thường xuyên tụ tập đánh lộn. Dù bên kia đông người hơn thì hắn cũng sẽ không thua, bọn họ còn chưa đụng tới một sợi tóc của hắn đã nằm đo ván hết cả.
Mấy người này coi thua là thua, không định dây dưa nữa. Đánh xong một trận mà quan hệ đôi bên khá hơn nhiều. Thích Triều bảo bọn họ xin lỗi, đám người do dự một hồi rồi cũng thoải mái đồng ý.
Nghe Thích Triều trả lời, Mạc Tư gật đầu, khuôn mặt quấn kín băng vải nhìn không rõ biểu cảm. Hoặc là do bản thân cậu không thể hiện chút cảm xúc nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!