Chương 18: Mạc Tư đẹp nhất

Editor: YYone

Cả Tiến sĩ và trợ lý đều không ở khu Lâm Kinh.

Hai người vì chữa trị cho Lan Lạc nên mới tới đây. Thích Triều cảm thấy mình nên làm tròn trách nhiệm chủ nhà, ít nhất là phụ trách chi tiêu của họ tại Lâm Kinh.

Ba Triều: [Được. Ngày mai mấy giờ trợ lý của Tiến sĩ tới? Cậu ấy có kiêng ăn gì không? Chờ cậu tới, tôi sẽ xuống bếp làm đồ ăn ngon cho mọi người.]

Tiến sĩ: [Không cần rắc rối vậy đâu, chúng tôi có thể tự giải quyết.]

Thế sao mà được? Chưa tính đến chuyện khác, bây giờ hắn đã coi Tiến sĩ là bạn bè, bạn đến nhà sao mà bỏ bê được? Với lại hắn rất mong Tiến sĩ có thể ở lại nhà mình.

Ba Triều: [Đừng khách khí mà. Nhóc con rất nhớ cậu, cậu ở nhà tôi có thể tiện chơi với nhóc.]

Phía đối diện có vẻ do dự, khung chat hiển thị đối phương đang nhập. Thích Triều thấy vậy thừa thắng xông lên, gõ phím lạch cạch, Tiến sĩ nhanh chóng đầu hàng, đồng ý lời đề nghị của hắn.

Tiến sĩ: [Trợ lý của tôi là anh trai Lan Lạc. Cậu ấy có hơi đặc biệt, mong ngày mai gặp anh sẽ không bị doạ sợ.]

Thích Triều:!!!! Anh trai Lan Lạc không phải cũng là búp bê sao?!!

Sợ? Sao mà sợ được?

Hắn hào hứng gần chết luôn.

Từ lúc xuyên qua đến giờ, búp bê duy nhất mà hắn gặp được là Lan Lạc. Sắp tới có thể thấy một búp bê khác khiến hắn rất kích động.

Tốc độ gõ phím của Thích Triều nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh. [Anh trai Lan Lạc tên gì thế? Ngày mai mấy giờ cậu ấy tới? Tôi sẽ đi đón! Phải rồi, cậu ấy thích ăn đá năng lượng màu nào nhất?]

Hết câu này tới câu khác, chỉ vài giây mà màn hình đã tràn ngập tin nhắn của Thích Triều.

Tiến sĩ vẫn luôn tốt tính, nghiêm túc và ôn hoà, trả lời từng vấn đề của hắn.

Đến khi thu thập được tất cả thông tin của búp bê, Thích Triều mới hài lòng ngừng đề tài này. Thấy đã muộn, hắn nói thêm với Tiến sĩ mấy câu rồi chúc ngủ ngon, đứng dậy chuẩn bị phòng cho Tiến sĩ và anh cả của Lan Lạc.

Anh cả Lan Lạc tên Mạc Tư, theo lời Tiến sĩ thì Mạc Tư sẽ đi phi thuyền tới Lâm Kinh lúc 9 giờ sáng mai.

"Nhóc con, mai anh trai con qua đó. Con có vui không?" Thích Triều quay đầu nhìn Lan Lạc đang bám theo mình, đôi mắt nâu thẫm tràn đầy ý cười.

Lan Lạc ngước lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy búp bê nhỏ gật đầu nhưng hình như không hào hứng lắm. Thích Triều hơi thắc mắc, hắn đi tới trước mặt búp bê, xoa xoa mái tóc vàng. "Nhóc con, con sao thế?"

Lan Lạc im lặng nhìn Thích Triều.

"Lan Lạc là đứa trẻ ngoan đúng không ạ?"

"Đương nhiên rồi!" Thích Triều không cần nghĩ đã đáp. "Lan Lạc nhà ba siêu ngoan luôn."

Lan Lạc hài lòng, không biết nghĩ tới gì, cậu nhóc nhấn mạnh. "Chủ nhân nhất định phải nói với anh trai như thế nhé."

Nói gì cơ? Thích Triều mãi mới hiểu được ý Lan Lạc, nhóc con đây là muốn thể hiện trước mặt anh trai à?

Sao lại có thể đáng yêu như thế này?

Thích Triều bật cười.

"Không thành vấn đề!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!