Editor: YYone
Nhìn kiểu gì cũng không thể tin được hai búp bê được cùng một người tạo ra.
Lan Lạc cao một mét hai, vẻ ngoài tinh xảo, đôi mắt lam trong veo, mái tóc vàng bồng bềnh, mềm mại, lúc cười lên ngọt hơn cả kẹo, khiến người ta phải gọi là thiên sứ.
Nhưng ở trong phòng làm việc còn có một búp bê khác trông kỳ dị, đáng sợ. Cậu mặc một bộ âu phục màu đen, cao gần một mét sáu, toàn thân quấn đầy băng vải. Thậm chí cả mái tóc cũng quấn kín, chỉ để lộ một bên mắt phải màu đen vô hồn, kỳ lạ.
"Anh." Lan Lạc gọi lại một tiếng.
"Ừ." Giọng nói của búp bê hơi khàn khàn.
Rõ ràng là cuộc gặp gỡ giữa hai anh em nhưng lại chẳng hề thân thiết mà giống cuộc trò chuyện giữa cấp trên và cấp dưới hơn.
Đôi mắt màu lam mở to, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh cả, ngoan ngoãn chờ mệnh lệnh.
Đối với Lan Lạc, mỗi khi anh cả đến đồng nghĩa với việc có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ có thể do cha giao cho, cũng có khi là anh cả tự giao.
Yêu cầu của cha, Lan Lạc chắc chắn sẽ hoàn thành.
Của anh cả thì tuỳ tâm trạng.
Phòng làm việc trống trải yên tĩnh đến đáng sợ.
Mấy giây sau, môi dưới lớp băng vải của Mạc Tư mới hơi nhúc nhích, giọng nói khô khốc, khàn đặc vang lên. "Bên kia đang có rắc rối. Cha bảo em tự quản mình cho tốt, đừng có giết ai trước khi cha tới."
"Vâng."
Lan Lạc nghe được là yêu cầu của cha liền ngoan ngoãn gật đầu.
Gần đây chủ nhân rất tốt, tạm thời chưa có ý định giết hắn.
Phòng làm việc lại tĩnh lặng.
Lan Lạc nhìn anh cả chằm chằm.
Mạc Tư dùng con mắt duy nhất lạnh lùng nhìn Lan Lạc đang tỏ vẻ đáng yêu, dường như đang cân nhắc mức độ tin cậy trong lời khẳng định của cậu nhóc. Lan Lạc không đáng tin, hay nói cách khác trong tất cả các búp bê cha tạo ra thì tin ai cũng được, trừ Lan Lạc.
Lan Lạc thích giả bộ ngoan ngoãn, vô hại nhưng lại là người nóng nảy nhất trong các búp bê. Một giây trước cậu nhóc còn nũng nịu với người ta thì giây tiếp theo đã có thể vì chuyện gì đó mà tươi cười móc lấy tim người nọ. Tính cách cực kỳ mất kiểm soát.
Vì tính sớm nắng chiều mưa đó mà rất nhiều nhiệm vụ đã thất bại.
Lần này là mệnh lệnh của cha nên không thể có sai sót.
Mạc Tư chậm rãi đi tới bên cạnh Lan Lạc, hơi cúi người, túm lấy tóc cậu nhóc. Đôi mắt đen kỳ dị nhìn chằm chằm, nhấn mạnh. "Trước khi cha tới đừng có gây chuyện."
Cậu nói rất chậm, cũng toàn mấy lời vô ích nhưng ánh mắt Lan Lạc lập tức trở nên u ám.
Mạc Tư cố tình nhắc lại cứ như muốn ám chỉ nhóc là một đứa trẻ hư đốn vậy.
Lông mi Lan Lạc khẽ run, cậu nhóc mím môi, giấu đi sự u ám và nỗi tủi thân khó phát hiện. Nhóc là đứa trẻ ngoan, sẽ vâng lời cha. "Bao giờ cha tới?"
"Sớm thôi." Mạc Tư đứng dậy. "Anh sẽ gặp chủ nhân của em với tư cách là trợ lý của cha."
Lan Lạc gật đầu. Mạc Tư nhìn chằm chằm cậu nhóc, không nói gì thêm, quay người bước vào trong lốc xoáy. Lốc xoáy vặn vẹo quay tròn, một cơn gió nhẹ thổi qua, phòng làm việc lại yên tĩnh trở lại.
Thích Triều đang ở tầng hầm, vui vẻ tập trung chế tạo búp bê, không biết búp bê một mắt quấn đầy băng vải đến rồi lại đi, càng không biết tâm trạng nhóc con nhà mình đang cực kỳ tệ.
Làm búp bê là nghề cũ của Thích Triều, có nhắm mắt hắn cũng biết phải làm thế nào. Chẳng qua bây giờ chỉ phải thêm bước truyền sức mạnh tinh thần thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!