Chương 14: Thích Triều: Đá của tôi xịn nhất!

Editor: YYone

Đến nhà cũ, Thích Phong và Thích Diệp lúng túng ngồi đằng sau, không muốn rời đi.

Thích Triều nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hai đứa, suy nghĩ rồi thử nói. "Chuyện hôm nay coi như bí mật của ba chúng ta, không nói cho ai nữa đấy."

Thích Phong và Thích Triều hiểu rõ, vừa nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu kêu được.

"Anh, anh yên tâm, bọn em sẽ không hó hé chuyện của anh với ông già đâu." Thích Phong vội vàng thề, Thích Triều cũng nghiêm túc gật đầu.

Thích Triều cười thành tiếng, tuy cha của nguyên chủ chắc đã sớm nghe hết chuyện từ cấp dưới nhưng hắn vẫn rất biết ơn lòng tốt của hai thằng nhóc thối này.

Dù hôm nay không mua được vật liệu làm trái tim búp bê nhưng giúp được em trai của nguyên chủ cũng coi như không tệ.

Gần tám giờ tối, còn nửa tiếng nữa là đến giờ nhóc con đi ngủ, Thích Triều nhớ nhóc con nên tăng tốc phi thuyền về nhà, cả quãng đường chỉ mất mười phút.

Thích Triều còn tưởng cậu nhóc sẽ ngồi xem hoạt hình như lần trước, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy búp bê nhỏ đang đứng ở sảnh.

Búp bê dường như đã mệt, đứng đấu tranh với cơn buồn ngủ, đầu gật gà gật gù, nghe thấy âm thanh cửa mở thì lập tức đứng thẳng, đôi mắt xanh như phủ một tầng hơi nước, ngoan ngoãn nở nụ cười.

Nhóc con vừa đáng yêu vừa ngoan như này, ai mà không yêu cho được?

Tim Thích Triều mềm nhũn.

Hắn bước tới bế búp bê đang buồn ngủ, để cậu nhóc ngồi trên cánh tay hắn. Hắn thấp giọng cười nói. "Con mệt thế rồi sao không đi ngủ, đứng mãi như vậy không mệt à?"

Lan Lạc bổ sung năng lượng từ lúc sáu giờ, hiện tại đã buồn ngủ díp mắt. Cậu nhóc dựa đầu vào vai Thích Triều, lẩm bẩm. "Chưa chúc ngủ ngon, chưa được ngủ."

Trong phim hoạt hình, trẻ con trước khi ngủ đều sẽ chúc người lớn ngủ ngon. Suốt mấy ngày nay Thích Triều đều dịu dàng chúc cậu nhóc ngủ ngon.

Những việc đó đã thành thói quen của Lan Lạc.

Trẻ con loài người trước khi đi ngủ sẽ chúc ngủ ngon.

Vậy nên Lan Lạc cũng muốn đợi Thích Triều về nhà.

Câu nói của Lan Lạc làm Thích Triều muốn tan chảy, đưa tay xoa đầu Lan Lạc, nhỏ giọng. "Ngủ đi, ngủ ngon Lan Lạc."

Búp bê gật đầu, rầm rì chúc ngủ ngon, sau đó mắt nhắm lại, đầu dựa vào vai hắn, lông mi cong cong, hô hấp đều đều.

Nhìn từ góc độ nào, nhóc con trong ngực xinh đẹp cứ như thiên sứ hạ phàm vậy.

Cha già Thích Triều cẩn thận đặt Lan Lạc vào phòng, đắp chăn cẩn thận, không nhịn được lại chụp một tấm ảnh khi ngủ của cậu nhóc.

[Thiên thần nhà ai mà ngoan thế này.]

Nghe lời cảm thán trong lòng ký chủ, hệ thống không dám hé răng, âm thầm kêu gào. Còn sao nữa, ác ma đội lốt thiên thần, ngủ rồi ngoan chứ sao?

Sáng sớm hôm sau, Thích Triều dạy chữ cho Lan Lạc xong liền chuẩn bị ra ngoài mua đồ. Ban đầu hắn còn muốn đưa nhóc con theo nhưng Lan Lạc lại lắc đầu, chủ động ngối xuống sofa, bật hoạt hình, thể hiện rõ nhóc muốn xem phim, không muốn ra ngoài.

Mấy đứa trẻ loài người trên hoạt hình đều không thích đi mua sắm.

Lan Lạc cũng sẽ không.

Người cha ngốc nuông chiều con như Thích Triều còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể đồng ý thôi.

Giờ hắn muốn mua mẫu thạch để chế tạo trái tim búp bê.

Mẫu thạch mang đến sinh mệnh cho búp bê là nguyên liệu không thể thiếu, đồng thời cũng là nguyên liệu quý giá nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!