Editor: Mây
Beta: YYone
---
Lan Lạc cảm thấy có chút áy náy.
Vì để ngăn Kiều Thịnh, cậu đã khiến baba phải lo lắng và vất vả. Không những thế còn khiến Li Bạch và mấy búp bê khác phải thức khuya theo mình.
Nhưng nếu được làm lại, Lan Lạc vẫn sẽ làm vậy. Cậu biết mình và cha không thể chịu được nỗi đau khi mất đi Thích Triêu.
Sáng hôm sau, Thích Triêu vừa mở cửa phòng đã thấy Lan Lạc đứng trước cửa chờ sẵn.
"Baba, con làm phiền ba rồi ạ."
Trên mặt Lan Lạc vẫn còn dính thuốc, phải đến hôm nay mới rửa đi. Cậu ngẩng đầu nhìn Thích Triêu, mái tóc xoăn vàng hơi rối, rõ ràng là vừa tỉnh giấc đã chạy đến xin lỗi mà chưa kịp chải chuốt.
Ban đầu, Thích Triều thấy hơi ngạc nhiên song không lâu sau, đôi mắt màu nâu sẫm đã ánh lên vẻ dịu dàng: "Lan Lạc không làm phiền ba, cũng không cần phải xin lỗi."
Hắn vươn tay xoa đầu Lan Lạc. Lan Lạc bị thương thế này là đã tội nghiệp lắm rồi, vậy mà sáng sớm còn đứng trước cửa hắn xin lỗi với gương mặt lấm lem kem thuốc, trông càng thêm đáng thương.
Nghe Thích Triêu nói thế, Lan Lạc vui vẻ hơn hẳn. Cậu cong mắt mỉm cười, xoay người định gõ cửa gọi Li Bạch dậy thì bị Thích Triêu ngăn lại.
"Để ba chải tóc cho con, sẵn tiện rửa thuốc luôn."
Từ khi nhà có nhiều búp bê hơn, đã lâu Lan Lạc không được Thích Triêu chải tóc. Nghe hắn chủ động đề nghị, cậu lập tức chạy ùa vào phòng mình, lấy lược rồi hớn hở đưa cho Thích Triêu.
"Baba, đây ạ."
Lan Lạc ngẩng đầu nhìn Thích Triêu. Đôi mắt xanh long lanh ánh lên sự phấn khích, môi cười rạng rỡ.
Vui đến thế sao?
Thích Triêu bật cười.
Chải tóc cho Lan Lạc xong, Thích Triêu dùng khăn ướt đặc chế lau sạch thuốc trên mặt cậu rồi cẩn thận quan sát vết thương. Vết nứt giờ đã lành, chỉ còn lại một vệt đỏ nhạt.
Chỉ cần búp bê hấp thụ đủ năng lượng mỗi ngày, vệt đỏ này sẽ biến mất hoàn toàn.
"Lát nữa nhớ báo cho cha con một tiếng, tối qua anh ấy lo cho con lắm." Thích Triêu thở phào, cười nói với Lan Lạc.
Cha đã biết rồi sao?
Lan Lạc ngẩn người, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Với tính cách của cha, chắc chắn người sẽ không bao giờ để Kiều Thịnh bén mảng lại gần Thích Triêu một lần nào nữa.
"Vâng." Lan Lạc gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ba, con đi cảm ơn Li Bạch với mấy em đây. Xong xuôi con sẽ giải thích với cha ạ."
Ngoan quá.
Nghĩ ngang nghĩ dọc thế nào, Thích Triêu vẫn cảm thấy mấy đứa nhóc nhà mình là mấy đứa trẻ ngoan nhất thế giới, hắn mỉm cười gật đầu. Thấy Lan Lạc chạy vào phòng Li Bạch, Thích Triêu cũng không đứng ngoài chờ thêm. Hắn vươn vai, chuẩn bị đi rửa mặt.
Đúng lúc đó, quang não chợt rung lên.
Là tin nhắn của Tu Mai.
[Cậu Thích, hôm qua tôi không online, có chuyện gì thế? Anh trở mặt với Kiều Thịnh rồi à?]
Thích Triêu nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, trầm ngâm một hồi. Vài phút sau, hắn đáp lại một chữ ừ đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!