Editor: Mây
Beta: YYone
---
Về đến biệt thự, Thích Triêu bế Lan Lạc xuống hầm.
Mấy búp bê lẽo đẽo theo sau nhưng chẳng được bao lâu, Thích Triêu bảo cả bọn mau quay về phòng. Giờ là tám giờ tối, ban nãy đã dùng bữa ở mỏ đá năng lượng rồi. Thay vì để bọn nhỏ thức khuya theo mình, chi bằng cho chúng về phòng nghỉ ngơi.
"Li Bạch, con đưa các em đi ngủ đi. Lát nữa ba và Lan Lạc sẽ lên sau."
Lan Lạc là bạn thân nhất của Li Bạch.
Nhìn vết nứt dài trên mặt Lan Lạc, Li Bạch có phần luống cuống. Cậu muốn ở bên trông chừng Lan Lạc nhưng cũng biết mình mà ở đây chỉ tổ làm vướng víu tay chân, thậm chí còn khiến ba phân tâm.
"Dạ, con biết rồi baba."
Li Bạch mím môi, dời mắt khỏi Lan Lạc đang nằm trên giường bệnh, nhìn qua ba mình. Trong đôi mắt màu vàng kim thấp thoáng vẻ u ám.
Hướng Nguyệt khẽ liếc nhìn Li Bạch. Khi cả bọn ra khỏi tầng hầm, cậu gọi với theo: "Anh Li Bạch, có ba ở đó thì vết thương của anh Lan Lạc sẽ khỏi nhanh thôi."
"Anh biết."
Đương nhiên Li Bạch biết baba rất giỏi, cậu chỉ đơn giản là đang tự trách bản thân: "Đáng lẽ lúc ấy anh nên kéo Lan Lạc lại, phải bảo vệ cậu ấy mới đúng."
Tính cách của Li Bạch giống hệt Thích Triêu, lúc nào cũng muốn bảo vệ những người xung quanh, xem đó là trách nhiệm của mình.
Hướng Nguyệt cũng vậy.
Chỉ có điều, phạm vi mà cậu đặt vào tim lại nhỏ hẹp hơn nhiều, số người cậu thực sự để tâm chẳng được bao nhiêu.
Hướng Nguyệt biết chuyện Lan Lạc bị thương không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhìn Li Bạch cúi đầu trầm mặc, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi khom người ngồi xổm xuống, đôi tai cún trên đầu run run: "Anh Li Bạch, anh sờ tai em đi."
Li Bạch hơi ngẩn ngơ nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ bình thản của Hướng Nguyệt, cậu do dự vươn tay ra.
Mềm mại, mịn màng, xúc cảm rất tuyệt vời.
"Ừm, vậy là được rồi."
Hướng Nguyệt bình thản nói. Khi Li Bạch rút tay về, đuôi cậu vẫy nhẹ rồi nghiêng đầu hỏi: "Anh Li Bạch thấy khá hơn chưa?"
Cậu biết Li Bạch rất thích đuôi và tai mình.
Xưa nay Hướng Nguyệt không thích cho người khác chạm vào hai bộ phận đó, vì thấy tâm trạng Li Bạch khá tệ, cậu mới nghĩ cách làm anh mình vui lên.
Hướng Nguyệt đang an ủi mình sao?
Cơ thể Li Bạch hơi khựng lại, đôi mắt vàng kim dưới mặt nạ lộ vẻ xúc động. Vài giây sau, cậu bước đến trước mặt Hướng Nguyệt, vươn tay ôm lấy em trai: "Cảm ơn Hướng Nguyệt nha, anh vui lắm đó."
Hướng Nguyệt hài lòng.
Từ nhỏ baba đã dạy cậu phải biết tôn trọng anh trai, cậu tự thấy mình làm cực kỳ tốt.
Huyền Giám và Sương Giám đứng sau lưng hai búp bê, chứng kiến toàn cảnh mọi chuyện. Hai đứa liếc nhau rồi Huyền Giám lên tiếng: "Bây giờ tụi mình làm gì? Sang bên chỗ Trình Thất hay nghe ba về phòng?"
"Anh muốn ở đây chờ Lan Lạc."
Li Bạch ngẩng đầu nhìn chúng, cậu mím môi: "Ba muốn tụi mình đi ngủ cơ mà nghĩ đến Lan Lạc đang chữa trị bên trong, anh lại không ngủ được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!