Chương 117: Định mệnh: Chuyển hướng

Editor: Mây

Beta: YYone

---

Không hiểu sao, trưa nay Tam Nguyệt lại cảm thấy buồn ngủ đến lạ.

Cơn buồn ngủ này bất chợt ập đến chẳng có nguyên do, rõ ràng là từ trước đến giờ anh chưa bao giờ buồn ngủ lúc ban trưa.

Vừa đặt lưng xuống giường, mới khép mắt lại mà ý thức của Tam Nguyệt đã nhanh chóng chìm vào bóng tối. Dường như mọi thứ trước mắt anh bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.

Trong giấc mơ, Tam Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông khoác áo blouse trắng ngồi trên xe lăn. Tóc tai người đó rối bù, thần sắc mệt mỏi, cả người toát lên vẻ chán chường như một ông chú sầu đời. Ấy vậy mà giữa đôi lông mày lại thấp thoáng sát khí, nụ cười giả tạo nơi khoé môi cũng khiến người ta thấy lạnh người.

"Mạc Tư đâu rồi? Thưa ngài Hội trưởng, lúc bắt cậu ta về, chúng ta đã thống nhất sẽ dùng cậu ta làm con bài trao đổi. Nếu Nguyên soái Lục xảy ra chuyện gì, tôi e là ngài không gánh nổi hậu quả đâu."

Vị Hội trưởng râu trắng mỉm cười hiền từ: "Tôi hiểu mà, Giáo sư Kiều cứ yên tâm. Những thông tin ngài cung cấp đều vô cùng quý giá, chắc chắn Hiệp hội chúng tôi sẽ không phụ lòng ngài."

Lời qua tiếng lại của hai người đó hết sức mập mờ. Tam Nguyệt lặng lẽ quan sát, lúc nghe thấy cái tên quen thuộc kia, bàn tay anh bất giác siết chặt.

Trong giấc mơ của anh, chẳng có con búp bê nào có kết cục tốt đẹp. Giờ bỗng dưng nghe thấy cái tên "Mạc Tư" thì càng chắc chắn không phải là điềm lành.

Quả nhiên ngay giây sau, cảnh tượng trước mắt đã nhanh chóng thay đổi.

Một con búp bê cụt hết tay chân bị nhốt trong lồng, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà như thể đã mất dấu hiệu sự sống. Bên góc lồng chất đống băng gạc trắng rải rác khắp nơi. Dưới ánh đèn sáng rực, những vết trầy xước chằng chịt trên người Mạc Tư chói mắt vô cùng.

Chẳng bao lâu sau, người được gọi là Hội trưởng xuất hiện bên ngoài lồng sắt. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Tư rồi ra lệnh cho cấp dưới đưa y ra khỏi lồng.

Tam Nguyệt đứng sau bức tường vô hình chỉ có thể trơ mắt chứng kiến cảnh Mạc Tư bị ném vào một cỗ máy khổng lồ. Một lúc sau, cỗ máy ấy phun ra một viên Mẫu Thạch màu đỏ.

Chỉ trong chớp mắt, một búp bê còn sống sờ sờ đã hoá thành Mẫu Thạch.

Dù là ai khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi rợn người kinh hãi.

Tam Nguyệt chỉ mới gặp Mạc Tư vài ba lần, thậm chí cả hai còn chưa nói với nhau được mấy câu. Dẫu vậy, khi nhìn thấy viên pha lê đỏ thẫm kia, anh vẫn bất giác th* d*c, cả người run rẩy.

Anh nhìn thấy người đàn ông mặc blouse trắng ban nãy lao vào, sắc mặt tối sầm quát ầm lên với Hội trưởng nhưng ông ta chỉ dửng dưng đứng đó, chẳng thèm đoái hoài.

Hai người vốn dĩ hợp tác trên danh nghĩa giờ đã hoàn toàn trở mặt, chia tay trong giận dữ.

Tam Nguyệt choàng tỉnh, mở bừng mắt, phát hiện cả người mình đẫm mồ hôi. Búp bê rất hiếm khi ra mồ hôi, đổ mồ hôi nhiều đến vậy chỉ có thể là do cảm xúc quá kích động khiến năng lượng rối loạn, vận chuyển mất cân bằng.

Đừng hoảng.

Tam Nguyệt tự nhủ.

Lần trước mơ thấy Lan Lạc, cậu ấy cũng thê thảm không kém nhưng rõ ràng hiện tại, Lan Lạc vẫn khỏe mạnh cạnh bên Thích Triêu.

Đây chỉ là giấc mơ mà thôi.

Tam Nguyệt cúi đầu nhìn hai tay hơi run, cố gắng trấn an bản thân. Anh siết chặt đôi tay, ép mình nén lại cảm giác nặng nề đang cuộn trào trong lồng ngực.

---

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Thích Triêu nhờ quản lý chuẩn bị một phòng nghỉ, đồng thời mang thuốc bảo dưỡng đến.

Vết nứt trên mặt Lan Lạc mảnh hơn so với vết thương do nguyên chủ để lại trước kia nhưng lại dài hơn hẳn một tấc. Khi Thích Triêu bôi thuốc cho cậu, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ xót xa, lông mày nhíu chặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!