Editor: Mây
Beta: YYone
---
Đối với các búp bê mà nói, nếu kế hoạch bị bại lộ trước khi kịp tạo bất ngờ cho baba thì coi như mọi công sức đổ sông đổ biển, món quà mà chúng dày công chuẩn bị sẽ tan thành mây khói.
Trong mắt những đứa trẻ lúc nào cũng muốn giúp đỡ baba, luôn mong được tặng người một điều bất ngờ thì chuyện này hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Năm búp bê liếc nhau, chiếc đuôi sau lưng Hướng Nguyệt khẽ đong đưa. Cậu bình tĩnh đứng dậy, nhận lấy món quà: "Cảm ơn baba, bọn con gặp bạn rồi ạ. Từ nay tụi con sẽ chú ý, không thức khuya nữa đâu."
"Đúng đó baba, ba yên tâm đi. Tại dạo này tụi con mới quen bạn mới nên hơi háo hức một chút thôi." Lan Lạc tươi cười phụ họa.
Li Bạch gật đầu lia lịa, ra vẻ đồng tình. Bàn tay cậu vô thức siết chặt lấy đầu gối, căng thẳng không thôi.
So với Li Bạch, Huyền Giám và Sương Giám trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng nhận ra cả hai chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Thích Triêu. Bởi hai đứa biết, chỉ cần đối diện với ánh mắt của ba là mình sẽ hoảng ngay.
Gặp bạn rồi?
Gặp lúc nào cơ?
Vì quá bất ngờ nên Thích Triêu không nhận ra những biểu hiện khác thường của bọn trẻ. Hắn tựa người vào sofa, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Bạn tụi con cũng sống ở quận Lâm Kinh à? Nhà ở đâu? Có gần nhà mình không?"
Dù đã đoán trước được bọn trẻ có bạn mới, thậm chí còn vui vẻ bảo rằng chúng có thể tặng quà cho bạn nhưng khi thật sự nghe các búp bê thừa nhận, Thích Triêu lại không còn thấy vui như trước nữa.
Con mình đi gặp bạn quen qua mạng mà hắn lại hoàn toàn không hề hay biết, dù là bậc phụ huynh nào cũng sẽ thấy lo lắng mà thôi.
Sống cùng nhau trong một căn biệt thự mà hắn lại không biết lũ trẻ kết bạn từ bao giờ, cũng chẳng rõ chúng đã lén ra ngoài gặp bạn lúc nào.
Đôi khi quá tập trung vào công việc cũng không tốt, dễ bỏ lỡ chuyện của con cái. Nghĩ đến đây, lòng Thích Triêu chùng xuống.
"Bạn bọn con cũng ở quận Lâm Kinh, cách nhà mình không xa đâu ạ. Hai búp bê đó rất thân thiện, baba đừng lo lắng quá." Lan Lạc mỉm cười đáp lời.
Nhìn nụ cười tươi sáng của Lan Lạc, Thích Triêu muốn nhắc bọn trẻ phải chú ý an toàn. Trong mắt hắn, búp bê rất thuần khiết nhưng chủ nhân hay cha mẹ chúng chưa chắc đã là người tốt.
Tuy vậy, khi thấy túi quà trong tay Hướng Nguyệt, Thích Triêu trầm ngâm một lúc rồi chỉ dặn: "Lần sau có ra ngoài nhớ báo với ba một tiếng. Ba sẽ lo lắm đấy."
Đặt mình vào vị trí của búp bê, hắn biết mấy nhóc con nhà mình không phải loại ngốc nghếch, hơn nữa sức chiến đấu của mấy đứa cũng cao, khả năng gặp nguy hiểm rất thấp. Vả lại đây là lần đầu tiên chúng chủ động kết bạn, nếu hắn nói quá nhiều e là sẽ làm tụi nhỏ cụt hứng.
"Dạ."
Tuy đám Li Bạch không hiểu hết suy nghĩ của Thích Triêu nhưng cũng nghe ra baba đã ngầm đồng ý cho phép chúng gặp Trình Thất và Hiểu Tước. Trên gương mặt các búp bê không giấu nổi niềm vui.
Chiếc đuôi sau lưng Hướng Nguyệt cũng đung đưa mạnh hơn.
Nhìn dáng vẻ háo hức của lũ nhỏ, khóe môi Thích Triêu bất giác cong lên. Song nỗi lo trong lòng hắn vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Lần sau mình sẽ đi cùng để xem thế nào.
Thích Triêu thầm nghĩ, ít nhất hắn phải tự xác nhận bọn trẻ không gặp nguy hiểm gì thì mới có thể yên tâm.
Vì nhóm búp bê đã hứa sẽ báo trước nên Thích Triêu không cố tình theo dõi hành tung của chúng nữa.
Búp bê hứa được thì làm được mà.
Đợi đến khi bọn nhỏ cúi đầu học bài, Thích Triêu mới xuống tầng hầm tiếp tục công việc. Theo kế hoạch ban đầu, chiều nay hắn sẽ làm việc sáu tiếng rồi mới lên nhưng lần này, Thích Triêu cố tình lên sớm hơn một tiếng.
Một tiếng đồng hồ dư ra là dành cho bọn nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!