Chương 11: Lan Lạc cũng muốn có bạn tốt

Editor: Yyone

Không thể nói đạo lý với đám hư hỏng này được.

Thích Triều nén giận, búp bê nhỏ còn đang vùi đầu vào vai hắn không nhúc nhích, nhóc con nhà hắn uất ức biết mấy. Thích Triều khó chịu hừ một tiếng, ôm Lan Lạc đứng dậy, xách nhóc béo đang đắc ý lên, định tìm phụ huynh của nhóc ta nói chuyện.

Nhìn thấy người xấu dùng khuỷu tay kẹp nhóc béo không biết đi đâu, đám hư hỏng kia bắt đầu gào um lên.

Giọng trẻ con chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta vậy.

Thích Triều vô cảm, thích gào thì gào, gào nát họng tiện thể gọi được người lớn tới càng tốt, đỡ phải đi tìm.

Chẳng bao lâu sau phụ huynh của đám này đã chạy tới.

Người đến là bà của nhóc béo, quần áo lụa là, ngoại hình tử tế, nhìn qua là người tri thức. Biết cháu trai mình làm sai, trong mắt bà có hơi chột dạ nhưng vẫn gân cổ nói. "Làm sao, con cậu nhìn là biết đã 11 12 tuổi rồi, gì mà mới đẩy cái đã làm um lên."

"Cậu nhìn xem, đám nhóc này cùng lắm mới chỉ 8 tuổi đầu, con trai cậu lớn như thế sao không chịu nhường nhịn các em?"

Thích Triều tức đến bật cười, hắn dùng giọng điệu thâm trầm châm chọc. "Bà lớn hơn tôi tới mấy chục tuổi, sao bà cũng không nhường tôi một chút nhỉ?"

Nói đám nhóc kia tám tuổi.

Nhóc con nhà hắn còn chưa đầy hai tuổi đây này, ai nhường ai cơ?

Thích Triều nhớ rõ trong buổi đấu giá, người chủ trì đã nói mặc dù búp bê trải qua ba đời chủ nhân nhưng tuổi thực tế chỉ mới được một năm rưỡi.

Bà lão mặt đỏ tai hồng, mắng Thích Triều không biết xấu hổ.

"Nhóc con nhà tôi chơi xích đu ở đây, cháu bà không nói không rằng đã đẩy ngã nó, bà còn mắng tôi không biết xấu hổ?" Thích Triều không hề nhượng bộ, ánh mắt kiêu ngạo. Hắn nhếch môi, nhìn hệt như dân anh chị. "Bà à, bà hơi bị vô lý rồi đấy."

Dứt lời Thích Triều cảm nhận sống lưng Lan Lạc cứng đờ, hắn thầm chửi một tiếng, nhóc con nhà hắn quả nhiên bị dọa sợ.

Trích Triều vỗ lưng búp bê nhỏ, thì thầm. "Nhóc con, con đừng sợ. Baba con cãi nhau chưa thua ai bao giờ. Chờ ba chút, ba nhất định bắt đám người này phải xin lỗi con." Ngẫm nghĩ, hắn lại thêm một câu. "Ba cũng chưa từng đánh đấm thua ai đâu."

Thấy búp bê không còn căng thẳng như trước, trong lòng hắn cũng thả lỏng, quay người tiếp tục tranh cãi.

Tốt xấu gì trước đây hắn đã từng đại chiến với tên blogger thần kinh cùng đám anh hùng bàn phím kia mấy ngày mấy đêm. Trích Triều cãi nhau với bà ta chẳng phải nói chơi, thậm chí vì sức khoẻ của người già, hắn còn tử tế để bà uống ngụm nước.

Nhưng hắn không biết rằng Lan Lạc đáng thương dúi đầu vào vai hắn nãy giờ hiện tại đang híp đôi mắt xanh thẳm, như thể thú dữ quan sát con mồi mà nhìn chằm chằm trái tim của hắn.

Đúng là người kỳ lạ.

Lan Lạc nghĩ thầm.

Từ lúc bị ngã khỏi xích đu, Lan Lạn cực kỳ tức giận, giận đến mức không thể kiểm soát được cảm xúc, chỉ có thể trốn vào lòng Thích Triều để che đi sát khí của mình. Nhưng hiện tại, nhìn hành động của Thích Triều, cơn giận của cậu nhóc bỗng tiêu tán.

Lan Lạc nhìn lồ ng ngực con người phập phồng lên xuống, vẻ mặt âm u. Cậu nhóc chẳng hiểu nổi tại sao Thích Triều lại tức giận.

"Con cái nhà ai bị thương thì người lớn nhà đấy chả xót? Mỗi cháu bà là con vàng con bạc chắc?" Người đàn ông cười khẩy. "Thưa bà, ở trong mắt tôi, con trai tôi quý giá hơn cháu bà rất nhiều."

Mình quý giá hơn đứa trẻ loài người sao?

Lông mi Lan Lạc khẽ run.

Không phải.

Dù cho quần áo che khuất khớp nối hình cầu, Lan Lạc cũng không phải là một đứa nhỏ loài người.

Búp bê mãi mãi không thể so được với người bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!