*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơn giận của Đàm Hựu Minh đến nhanh mà tan cũng lẹ, chẳng bao giờ anh và Thẩm Tông Niên giận nhau quá một đêm.
Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức tại Cung điện Vạn Khang, nơi tụ họp các chính khách và nhân vật nổi tiếng trong những bộ xiêm y lộng lẫy, dáng hình thướt tha.
Nửa đầu buổi tiệc diễn ra khá tẻ nhạt, Đàm Hựu Minh lướt điện thoại, trò chuyện đôi câu với Faye.
Lúc ban tổ chức mời mấy đứa trẻ làng chài lên sân khấu kể về cuộc sống thường ngày trên đảo, Đàm Hựu Minh bất giác nhớ tới tuổi thơ mình, những lần anh và Thẩm Tông Niên đến Tây Bán Đảo thăm lũ trẻ nghèo trong chương trình bảo trợ của tập đoàn.
Những tập đoàn tài phiệt lớn lâu đời thường cho phụ nữ và trẻ em trong gia tộc xuất hiện trước công chúng nhằm ghi điểm thiện cảm, đây là cách tạo dựng hình ảnh kinh điển từ xưa đến nay.
Trong khi Triệu Thanh Các được cử đến Viện phúc lợi Tiểu Lãm Sơn phát biểu, Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh lại bị đưa đến vùng nghèo khó ở Tây Bán Đảo, ăn ở cùng với những đứa trẻ được tài trợ, dĩ nhiên suốt quá trình đều có vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt.
Lúc ấy, đoàn truyền thông đi theo còn quay một bộ phim tài liệu ngắn. Đàm Trọng Sơn đã mua lại rồi giữ nó trong phòng xem phim ở nhà cũ như cuốn nhật ký trưởng thành của hai người.
Tây Bán Đảo nằm gần xích đạo hơn so với đảo chính Hải Thị, trong cái làng chài bé tí ấy thậm chí còn chẳng có mấy cái quạt máy. Đàm Hựu Minh vốn quen được nuông chiều từ nhỏ, vì vậy ngay đêm đầu tiên lên đảo đã nóng bức đến mức trằn trọc mãi không ngủ nổi, Thẩm Tông Niên đành quạt cho anh suốt cả đêm.
"Niên ơi." Nhóc con cọ tới cọ lui, nhích sát lại gần.
Thẩm Tông Niên nhíu mày, giữ vai anh: "Nằm yên nào." Cứ trở mình liên tục làm mồ hôi túa ra đầy người, hắn đã thay cho Đàm Hựu Minh hai chiếc áo ba lỗ rồi.
Đàm Hựu Minh gãi gãi cánh tay trắng trẻo của mình, chìa ra trước mặt hắn: "Ngứa."
Lông mày Thẩm Tông Niên nhăn tít lại, da Đàm Hựu Minh còn non mịn hơn cả thịt quả vải, lũ muỗi hoa trên đảo con nào con nấy lại to và độc, hai cánh tay đã chi chít những nốt to nốt nhỏ không thể nhìn.
Thẩm Tông Niên lập tức bật dậy, châm ngọn đèn dầu gần như chẳng soi sáng được gì rồi lấy lọ nước hoa chống muỗi người dân đảo đưa, cẩn thận bôi lại từ đầu đến chân cho Đàm Hựu Minh.
"Niên ơi," Đàm Hựu Minh nhăn khuôn mặt nhỏ lại, nói, "Tớ thành miếng thịt ướp gia vị mất rồi." Mùi bạc hà mát lạnh xông thẳng lên não.
Thẩm Tông Niên đưa tay lau lớp mồ hôi vừa rịn ra trên trán anh: "Không khó ngửi đâu." Hắn bảo anh nằm xuống ngủ tiếp.
"Tớ ngủ không được."
"Tớ canh muỗi cho, muỗi tới tớ sẽ đập."
Đàm Hựu Minh nằm xuống nhưng vẫn mở to đôi mắt đen sáng: "Thế lỡ cậu ngủ rồi chúng nó lại đến thì sao."
"Tớ sẽ không ngủ." Thẩm Tông Niên đắp kín chăn bông cho anh, sau đó xắn ống quần của mình lên tận đùi, hy vọng lũ muỗi lớn trên đảo biết điều một chút, đừng cắn Đàm Hựu Minh nữa.
Đàm Hựu Minh thấy bị cắn một chút cũng không sao, bảo: "Cậu ngủ đi, cậu dựa vào tớ là tớ ngủ được."
"Tớ không buồn ngủ." Thẩm Tông Niên đắp lại chiếc chăn mỏng cho anh, "Cậu cứ ngủ đi."
Đàm Hựu Minh cố nhắm mắt lại, tay không tự chủ cứ thò ra ngoài chăn, Thẩm Tông Niên bèn quạt mạnh hơn, hỏi khẽ: "Nóng quá à? Mở cửa ra cậu có sợ không?" Gió bên ngoài sẽ mát hơn một chút.
Đàm Hựu Minh nghĩ ngợi rồi đáp: "Có cậu ở đây thì không sợ."
Thẩm Tông Niên nói: "Vậy tớ đi mở cửa."
Đàm Hựu Minh luôn dõi theo bóng dáng Thẩm Tông Niên, đợi đến khi hắn quay lại bên cạnh mình mới nhắm mắt lại.
Nửa đêm Đàm Hựu Minh tỉnh giấc một lần, cửa phòng đã đóng, Thẩm Tông Niên thì không thấy đâu, anh vội vàng định xuống giường, chưa kịp nhìn rõ đôi giày thì đã bị một vòng tay ôm lấy.
"Làm gì đấy?" Thẩm Tông Niên tuy lớn hơn anh một tuổi, nhưng chiều cao và thể hình luôn cao lớn hơn anh rất nhiều, hắn chỉ đi vệ sinh một lát mà người này suýt nữa đã ngã khỏi giường.
Đàm Hựu Minh nhìn hắn như sắp khóc tới nơi, hai hốc mắt ầng ậng: "Cậu đi đâu thế hả?" Nghe rõ là thương.
Thẩm Tông Niên chưa từng thấy ai mít ướt đến thế, cứ như thể hắn vừa làm ra chuyện tàn nhẫn lắm vậy, hắn bất lực nói: "Tớ đi rửa mặt." Buồn ngủ quá, không dội nước lạnh khó mà chống đỡ được đến nửa đêm, hắn còn phải đập muỗi và quạt mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!