Chương 78: Đài thiên văn lấp lánh.

Dẫu những vì sao chẳng hề nổ tung, bình minh vẫn đúng hẹn ló rạng phía trời đông.

Giữa lớp chăn nệm lộ ra một mảng lưng trắng ngần như ngọc, Thẩm Tông Niên ấn tắt báo thức lần thứ ba, vuốt lại mái tóc rối của Đàm Hựu Minh, khẽ gọi: "Dậy thôi em."

Đàm Hựu Minh trở mình, chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, Thẩm Tông Niên ở bên đợi thêm một lúc, lại nắn nắn gáy anh, thấp giọng nói: "Phải dậy thật rồi đấy."

Đàm Hựu Minh vốn nóng tính, bực bội đá tung chăn, trúng ngay vào tay Thẩm Tông Niên, mà hắn lại chẳng thấy đau, còn đặt tay lên vai anh.

Đàm Hựu Minh bò dậy, Thẩm Tông Niên bèn cúi người nhặt đôi dép bông, quỳ một chân giữ lấy chân anh để xỏ tất.

Mắt Đàm Hựu Minh còn chưa mở hết, gác cả chân lên vai hắn, ngăn không cho hắn lại gần, lực chân không mạnh, nhưng vẫn khiến tim Thẩm Tông Niên khựng một nhịp, yết hầu khẽ nhúc nhích.

"Thẩm Tông Niên, anh bị điên đúng không?" Ngay cả khi tính sổ chuyện đêm qua, giọng Đàm Hựu Minh vẫn còn khàn đặc, "Hay tai anh có vấn đề rồi?"

Cơn giận bốc lên là Đàm Hựu Minh chẳng buồn giữ kẽ: "Em đã bảo anh đừng có… thế mà anh cứ nhất quyết…" Hễ lên giường là Thẩm Tông Niên như biến thành kẻ mù câm điếc, chẳng thèm nói gì với anh, chỉ biết dốc sức mà tấn công xâm lược.

"Anh cố tình đúng không?" Anh mặt dày gào lên, "Anh chỉ muốn làm em ngất đi, muốn xem em khóc lóc cầu xin anh thôi, sao anh xấu tính thế, còn định làm thêm lần nữa…"

Thẩm Tông Niên mặc kệ cho anh mắng, đưa tay xoa nhẹ bụng anh: "Khó chịu à?"

Thực ra không khó chịu, mà là rất sướng. Đàm Hựu Minh đạp nhẹ vào lòng bàn tay hắn, vẫn cứng miệng: "Đau chết đi được."

Thẩm Tông Niên chau mày, định vén áo ngủ của anh lên kiểm tra thì bị Đàm Hựu Minh vỗ chát một cái vào tay.

Vẻ mặt Thẩm Tông Niên trở nên nghiêm túc: "Ngoan nào, để anh xem."

"Lừa anh đấy, sướng muốn chết."

"…" Thẩm Tông Niên véo mạnh vào bắp chân anh một cái. Đàm Hựu Minh đang cơn lười, thuận thế nhào luôn vào người hắn như con gấu túi koala, bắt đầu sai khiến: "Bế em qua kia."

Thẩm Tông Niên một tay nhấc bổng anh lên, tay kia xách theo đôi giày đi vào phòng vệ sinh. Đàm Hựu Minh nhận lấy bàn chải đã được bóp sẵn kem đánh răng, níu lấy Thẩm Tông Niên khi hắn định đi ra: "Đi đâu đấy, đứng đây thôi."

Vậy là Thẩm Tông Niên đứng yên phía sau, làm chỗ dựa cho Đàm Hựu Minh lười nhác tựa vào, một tay hắn ôm lấy eo anh, tay kia tranh thủ trả lời mấy tin nhắn công việc buổi sáng.

Tiếng bàn chải điện kêu rì rì, rửa mặt xong, cuối cùng Đàm Hựu Minh cũng tỉnh táo đôi chút, xoay người ôm Thẩm Tông Niên một lát, Thẩm Tông Niên liền đặt điện thoại xuống, v**t v* gò má dạo này đã có thêm chút thịt, da dẻ trắng hồng như quả vải vừa bóc vỏ. Hắn gặng hỏi lần nữa: "Thật sự không khó chịu chứ?"

Đàm Hựu Minh ngẩng đầu: "Không biết nữa, anh hôn một cái chắc là hết."

Thẩm Tông Niên cụp mắt, trong đáy mắt lấp ló ý cười nhàn nhạt, cứ thế nhìn anh chăm chú.

Đàm Hựu Minh ưỡn cổ lên: "Anh không hôn thì em tự hôn."

Cằm anh đã bị Thẩm Tông Niên giữ chặt, hắn cúi xuống, cắn nhẹ vào má anh một cái.

"Đm, anh cố ý à!" Chẳng biết có để lại dấu gì không nữa.

Tối qua hơi quá đà, bữa sáng là món mì vằn thắn, Thẩm Tông Niên đã tỉ mỉ nhặt hết hành ra, trà chanh cũng chuẩn bị hai ly, bỏ đá nhưng không bớt ngọt, một ly uống luôn, một ly mang theo.

Quan Khả Chi đang ăn bánh thiên nga, thấy thế liền hỏi Đàm Hựu Minh: "Bây giờ con sướng như tiên luôn ấy nhỉ?"

Đàm Hựu Minh được hầu hạ đến lâng lâng, còn Thẩm Tông Niên vẫn không yên tâm, lúc xe chạy đến Bình Hải, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hay thôi, hôm nay anh đi cùng em."

"Đừng." Đàm Hựu Minh vội từ chối, hôm nay anh có kế hoạch riêng, không muốn Thẩm Tông Niên theo cùng.

"Em ổn mà, anh cứ lo việc của anh đi." Hiện tại anh phục hồi khá tốt, thi thoảng vào xem mấy nhân vật pixel là đủ rồi.

"Thật không?" Thẩm Tông Niên nhíu mày, với tay lấy chiếc khăn quàng cổ quấn cho anh kín hơn.

"Thật mà, đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!