Chương 77: Đông Chí lại đến.

Đàm Hựu Minh liếc hắn, mặt không biến sắc: "Là bùa bình an thôi."

"Anh hỏi em một lần nữa, là bùa gì?"

Đàm Hựu Minh thoáng ngẩn ra, đoán chừng hắn đã biết chuyện rồi. Anh có chút tức giận, vẫn cứng đầu: "Chỉ là bùa bình an bình thường thôi."

Thẩm Tông Niên nhìn anh chằm chằm, giơ lá bùa hoán nghiệp đã mở sẵn ra trước mặt anh như đang trưng lệnh truy nã, thẩm vấn: "Bùa bình an bình thường cũng ghi cả ngày tháng năm sinh sao?"

Đàm Hựu Minh mím chặt môi, Thẩm Tông Niên thẳng tay xé "xoẹt" lá bùa làm đôi ngay trước mặt anh.

"Anh làm gì thế!" Đàm Hựu Minh vừa gấp vừa giận, lao tới định giật lại, Thẩm Tông Niên giơ cao tay lên, tay còn lại khóa chặt hai cổ tay anh.

Đàm Hựu Minh không vùng vẫy được, đành trơ mắt nhìn hắn đặt lá bùa hoán nghiệp lên ngọn nến đỏ, lửa bén vào bùa, cháy bùng lên, ánh lửa đỏ rực chập chờn phản chiếu lên gương mặt lạnh lẽo âm u của Thẩm Tông Niên.

Đợi đến khi lá bùa cháy thành tro, hắn mới quay đầu lại, không chút cảm xúc cảnh cáo Đàm Hựu Minh: "Đừng để anh phát hiện em xin loại bùa này thêm lần nào nữa, anh thấy lần nào sẽ đốt lần đó."

Đàm Hựu Minh tức đến mức định chửi, lại nghe thấy hắn trầm giọng nói tiếp: "Đàm Hựu Minh, anh bị thương cũng chỉ là bị thương một phần, nhưng nếu em bị thương, nỗi đau ấy truyền sang anh sẽ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, em tự chọn đi."

Đàm Hựu Minh sững sờ, cơn giận đang hừng hực trong lòng bỗng tắt ngúm. Ở nơi thánh địa Đạo giáo này không được ôm ấp, cũng chẳng thể nắm tay, anh đành bước lại gần, thật gần, dính sát vào người hắn, giọng điệu có phần không phục: "Đại sư đã nói mệnh em tốt mà, đổi cho anh chút xíu có sao đâu."

Thẩm Tông Niên rũ mắt nhìn khuôn mặt đang ở rất gần, chẳng hề lung lay: "Chuyện này không liên quan đến mệnh tốt hay xấu, nếu là anh muốn đổi cho em, em có chịu không?"

Đàm Hựu Minh im bặt.

Thẩm Tông Niên đặt tay lên vai anh, khẽ v**t v* sau gáy, hạ giọng vừa dỗ vừa trách: "Hôm nay là sinh nhật anh, em ngoan chút đi."

Đàm Hựu Minh bướng bỉnh: "Thế anh cũng đừng nói mấy lời ấy ở chỗ này chứ." Nhỡ đâu Thiên Tôn nghe thấy rồi tưởng thật thì phải làm sao.

Thẩm Tông Niên bóp mạnh sau gáy anh một cái: "Em bớt đã sai còn hay cãi ngược đi, chính em gây ra chuyện mà giờ không cho người ta nói à?"

Đàm Hựu Minh rụt cổ lại.

"Đàm Hựu Minh," Thẩm Tông Niên nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa nghiêm túc, "Đừng sợ, cũng không cần bù đắp cho anh, chỉ cần em ổn thì anh sẽ ổn, mọi chuyện sẽ không xảy ra đâu."

Đàm Hựu Minh đắm đuối nhìn hắn, ánh mắt nồng nhiệt mà cũng sâu hun hút: "Câu này em cũng dành tặng lại anh, anh có ổn thì em mới ổn được, anh cũng phải nhớ cho kỹ đấy."

Hai lá cành chung cội đều hiểu rõ đe dọa đối phương chẳng có ích gì, cứ đem bản thân ra làm mồi nhử mới mang lại hiệu quả tức thì, mà ai cũng bướng bỉnh như nhau.

Thế này là được rồi, không ai dám manh động nữa, cả hai thầm hạ quyết tâm phải đối xử thật tốt với bản thân, không dám để đối phương phải đau lòng.

Thẩm Tông Niên đồng ý trước: "Được."

Đàm Hựu Minh nép sát vào hắn, cũng khẽ đáp: "Đồng ý."

Hai người họ từ nhỏ đã vậy, cãi nhau nhanh mà làm hòa cũng nhanh, đốt xong lá bùa hoán nghiệp, cả hai cùng đi xin một cặp bùa đồng tâm và bùa giải hạn.

Đàm Hựu Minh cứ nhất quyết muốn hỏi về bát tự của hai người, nhưng anh không dám hỏi pháp sư Huyền Lăng vốn đã tường tận gốc rễ, đành lén đi hỏi một chú đệ tử mới vào nghề.

Đệ tử tay nghề còn non, xem mà hoang mang: "Thiên can lục hợp, duyên nợ gắn kết… nhưng mà sao… sao lại là hai cung nam thế này."

Đàm Hựu Minh lại được phen vui vẻ, không nhịn được cười.

Về đến nhà, con vẹt xanh của ông nội đã đứng sẵn ở cửa chào đón.

"Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật!"

"Nịnh hót quá đi mất, sinh nhật tao sao chẳng thấy mặt mày đâu," Đàm Hựu Minh tiện tay rắc cho nó nắm thức ăn, rồi chạy biến vào bếp xem bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Tông Niên có món gì. Sau khi xác nhận món mì trường thọ của Quan Khả Chi đã có trong danh sách, anh mới hài lòng, khẽ thì thầm đắc ý với Thẩm Tông Niên: "Anh cứ chờ mà ăn hai bát nhé, ăn bù luôn phần thiếu của năm ngoái đi."

Đàm Trọng Sơn khui rượu, ông cụ Đàm và Cao Thục Hồng đang vui nên cũng rót đầy hơn nửa ly, còn dúi cho Thẩm Tông Niên một phong bao lì xì dày cộp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!