Chương 76: Mầm xanh hy vọng.

Đầu xuôi đuôi lọt, đã dám bước đầu tiên sẽ thấy mọi chuyện không đến nỗi khó.

Ngày Thẩm Tông Niên lên đường ra Giới Đảo, suốt quãng đường trên xe hắn liên tục gọi video cho Đàm Hựu Minh, lịch hẹn với Nghiêm Hành Thư vào lúc ba giờ chiều, Đàm Hựu Minh vội vã từ công ty trở về. Chiếc Ferrari màu hồng hai ngày liền làm bừng sáng cả khu thương mại Bình Hải, dưới ánh nhìn của nhân viên bảo vệ và cánh săn ảnh đang túc trực, anh lái xe lao thẳng về núi Bảo Kinh.

"Cậu Đàm, qua kiểm tra thì đất quanh bộ rễ không được tơi xốp lắm." Nghiên cứu sinh tiến sĩ bên phòng thí nghiệm của Nghiêm Hành Thư giải thích với chủ nhà: "Điều này sẽ ảnh hưởng đến quá trình hô hấp và hấp thụ chất dinh dưỡng của rễ, ngoài ra còn có dấu hiệu thán thư nhẹ, tuy chưa rõ ràng."

"Nguyên nhân là do đâu, trước giờ chưa từng gặp tình trạng này." Đàm Hựu Minh ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt nhẹ phần rễ bồ đề lộ ra.

"Nguyên nhân phần lớn là do thời tiết, năm ngoái Hải Thị chịu ảnh hưởng của hải lưu, thời tiết khắc nghiệt xảy ra thường xuyên hơn bình thường, mưa nhiều sẽ làm trôi bớt dưỡng chất, mà nắng nóng kéo dài cũng có thể ảnh hưởng đến hệ thống bên trong của cây."

"Nhưng cụ thể thế nào thì chúng tôi vẫn phải lấy mẫu đất và lá khô mang về phân tích, thành phần và tỉ lệ phân bón cần được phối trộn riêng, sau đó chúng tôi sẽ gửi lại phương án chăm sóc cho cậu."

"Được, làm phiền mọi người rồi."

Đàm Hựu Minh nhờ quản gia tiễn họ, còn mình thì giơ điện thoại lên, báo cáo tình hình bệnh của con cho cha nó: "Họ nói là do thời tiết, còn bị thán thư nữa, phải xử lý diệt khuẩn."

"Vậy à," Thẩm Tông Niên ngừng làm việc, cụp mắt nhìn màn hình, "Để anh xem thử."

Đàm Hựu Minh quay camera về phía lá bồ đề, Thẩm Tông Niên lại nói: "Anh bảo là xem em."

Đàm Hựu Minh vẫn còn để bụng: "Không cho xem."

"Ồ, thế thì anh cúp máy đây."

Màn hình bỗng hiện ra gương mặt phóng to đầy tức tối của Đàm Hựu Minh: "Anh dám!"

Thẩm Tông Niên lặng lẽ ngắm anh một lát rồi gật đầu: "Không tệ, vẫn còn đủ sức để cãi nhau với anh."

Đàm Hựu Minh trợn mắt, chống khuỷu tay lên đầu gối, buồn bực nói: "Họ bảo tỉ lệ cứu sống thành công chỉ khoảng bốn mươi phần trăm thôi."

"Gần một nửa rồi, tỉ lệ đó là rất cao," Thẩm Tông Niên rũ mắt nhìn màn hình, dáng vẻ điềm tĩnh khiến người ta an tâm, "Em phải có lòng tin, bệnh phải chữa từ từ, không cần nóng vội."

Đàm Hựu Minh thông minh cỡ nào, anh liếc mắt hỏi: "Anh đang nói em hay nói cây?"

Thẩm Tông Niên đáp: "Cả hai."

Thẩm Tông Niên nói nửa ngày sẽ về là nửa ngày sẽ về, còn mua cả đặc sản hải đảo để dỗ dành, nhưng hiệu quả cũng chẳng được bao nhiêu. Hắn v**t v* khuôn mặt vẫn còn chút hờn dỗi của anh, trực tiếp kéo anh dậy, đưa về núi Bách Lý.

"Chú Khương."

Quản gia nhìn hai người hồi lâu, khóe mắt hơi ươn ướt: "Cậu chủ, cậu Đàm."

Đàm Hựu Minh nở nụ cười rạng rỡ với ông, đưa quà sang: "Chú Khương, làm phiền chú rồi, bọn cháu đến thăm ông cụ Thẩm."

"Được, được."

Thẩm Tông Niên không dẫn Đàm Hựu Minh về phía nhà thờ tổ thắp hương mà đi vòng xuống hầm trước.

Ánh đèn mờ ảo, không gian trống trải u ám.

Đàm Hựu Minh lờ mờ nảy sinh dự cảm bất an, nhíu mày hỏi: "Đây là đâu?"

"Là nơi anh từng bị nhốt lúc nhỏ," Thẩm Tông Niên nắm chặt tay anh, cuối cùng cả hai cũng đi tới hầm. Thẩm Tông Niên ôm lấy anh, trầm giọng nói, "Trước đây mỗi khi anh đột nhiên biến mất, lúc về em đều đuổi theo hỏi anh đã đi đâu, chính là chỗ này."

Những ký ức xám xịt ùa về, sống lưng Đàm Hựu Minh cứng lại. Thẩm Tông Niên ôm anh chặt hơn, hơi ấm từ cơ thể hắn liên tục truyền sang: "Anh đã từng bị bỏ đói, bị đánh đập, bị hành hạ ở đây, nhưng lần nào anh cũng có thể gắng gượng vượt qua để bước ra ngoài."

"Em có biết tại sao không, Đàm Hựu Minh?"

Hốc mắt Đàm Hựu Minh nóng lên, anh ra sức ôm lấy Thẩm Tông Niên ba mươi tuổi của hiện tại, cũng như ôm lấy Thẩm Tông Niên mười mấy tuổi đang chịu đựng giày vò trong linh hồn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!