Chương 75: Một cặp ngốc nghếch.

Bên trong phòng, ván bài đang hồi gay cấn, hai người nhà bệnh nhân bước ra ban công hóng gió cho tan bớt hơi men, tiện thể trao đổi ý kiến và phương pháp phục hồi cho người bệnh tâm lý.

"Cậu vẫn còn tin mấy trò dụ dỗ có tác dụng à?" Triệu Thanh Các khoác hờ áo vest trên vai, tựa lưng vào tường, "Cậu mà về trễ chút nữa thì chính bác sĩ cũng sắp mắc bệnh tâm lý luôn rồi."

Thẩm Tông Niên bênh vực người nhà: "Cậu cứ nói quá."

"Tôi có nói quá không sau này cậu sẽ biết," Triệu Thanh Các mong chờ, "Dù chắc chắn cậu rõ mấy trò ăn vạ của cậu ta hơn tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu trước, giờ cậu ta lên phiên bản mới rồi."

Không còn là ông giặc quậy phá bình thường nữa, lúc Đàm Hựu Minh nổi khùng thì một mình Trác Trí Hiên cũng không khuyên nổi, phải gọi điện cho Trần Vãn giữa đêm, Triệu Thanh Các cũng lái xe đi cùng.

"Đừng có bôi nhọ em ấy," Thẩm Tông Niên chống hai tay lên lan can nhìn xuống khu vườn, hương quế vàng trong đêm thu thơm đến say lòng, "Chuyên gia nông nghiệp hàng đầu mà dạo trước cậu chi bộn tiền tìm về sao rồi?"

"Ngoài việc tốn tiền ra thì chẳng chê được gì." Hoa thược dược của Trần Vãn đã nở được một đợt, ước chừng năm sau có thể thực hiện ghép cành lần hai.

"Cho tôi xin số liên lạc."

Thẩm Tông Niên vẫn chưa từ bỏ việc tưới nước cho cây bồ đề lá nhỏ chết khô sau miếu, nhờ thế nó cũng nhú được một chiếc lá non bé xíu, nhưng trông vẫn thoi thóp, chắc là rễ bên dưới có vấn đề, phải tìm người có nghề xem giúp.

Triệu Thanh Các kiêu ngạo hỏi: "Cậu cũng muốn trồng hoa à?" Anh ta vẫn nhớ có năm nọ ăn Tết, chính Thẩm Tông Niên còn cười nhạo anh ta trốn tiết tự nhiên.

"Không được à?"

Triệu Thanh Các gật đầu, chia sẻ kinh nghiệm: "Trồng hoa thì đúng là cần có chút kiên nhẫn."

Mà thứ Thẩm Tông Niên không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

Tiết Đông Chí, bên bờ sông xa xa không biết là ai đốt pháo hoa, ánh lửa rực lên, hắt sáng gương mặt hai người đàn ông, thoáng chốc khiến người ta ngỡ như quay lại ban công đêm giao thừa của hai năm trước.

Khi ấy, sau lần dứt bỏ tình cảm thất bại thứ 108, Thẩm Tông Niên từng nói với Triệu Thanh Các: "Thứ mà cả tôi và cậu đều không có, thì giữa chúng ta nhất định phải có một người có chứ". Giờ đây, trong phòng vọng ra tiếng nói ồn ào của Đàm Hựu Minh: "Thẩm Tông Niên, mau lại đây, Tưởng Ứng không biết xấu hổ chơi ăn gian kìa, mau giúp em xử cậu ta đi."

Hơn mười một giờ, buổi tụ tập kết thúc, có người cười kẻ khóc, hẹn nhau lần tới lại quyết chiến trên bàn bài để tranh ngôi thần bài.

Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên đều có hơi men, gia đình bèn cho tài xế tới đón.

Trương Quảng Tường dừng xe trước cổng, thấy Thẩm Tông Niên đang đứng ở cửa, một tay ôm một tay vỗ về Đàm Hựu Minh liền xuống xe giúp mở cửa sau.

"Cậu chủ say rồi ạ?"

"Không có." Tối nay Đàm Hựu Minh thắng liền tám ván, tinh thần đang phơi phới.

Thẩm Tông Niên nắm tay anh: "Chú Trương, tăng nhiệt độ lên chút."

"Vâng."

Đàm Hựu Minh tựa vào vai hắn, nhe răng cười ngây ngô, không rõ là tỉnh hay say.

Thẩm Tông Niên véo má anh: "Cười trộm cái gì đấy."

"Đâu có, chỉ là em thấy vui thôi," Đàm Hựu Minh hào sảng dang rộng hai tay, bày tỏ lòng mình, "Đúng là hạnh phúc thật đấy."

"Ừ, hạnh phúc là tốt rồi," Thẩm Tông Niên lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra, vặn mở chai nước, "Hạnh phúc thì uống thuốc đi."

"…" Hạnh phúc của Đàm Hựu Minh tan vỡ quá nhanh, anh bắt đầu giả say giả ngốc, cò kè mặc cả: "Về nhà rồi tính, còn phải uống canh giải rượu nữa mà."

Thẩm Tông Niên cứng rắn: "Em uống không nhiều, không cần uống canh giải rượu, uống thuốc thôi."

Đàm Hựu Minh tự biết không thoát được, cúi đầu ngậm lấy viên thuốc ngay trên tay hắn, sẵn đà cắn một cái vào lòng bàn tay Thẩm Tông Niên.

Răng khểnh sắc nhọn, nhưng Thẩm Tông Niên không giận, hắn khum những ngón tay dài bao lấy mặt anh, thế là Đàm Hựu Minh không quậy nữa, thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!