Đàm Hựu Minh khám xong, Thẩm Tông Niên rời khỏi phòng khám chính, đi cùng anh ra quầy lấy thuốc.
Thẩm Tông Niên cứ cúi đầu nhìn chằm chằm tờ kết quả, chẳng nói một lời. Đàm Hựu Minh nghĩ lại mấy lần khám trước của mình đúng là chẳng ra sao nên có hơi chột dạ, những ngày đó anh căn bản không ý thức được mình đang làm gì, đang nghĩ gì, cứ như một cái xác không hồn.
Bầu không khí quá ngột ngạt, Đàm Hựu Minh tự tạo cho mình nấc thang đi xuống: "Ờ, thực ra em thấy cũng không đến nỗi…"
"Đàm Hựu Minh." Cuối cùng Thẩm Tông Niên cũng nhận ra mình im lặng quá lâu, chìa tay về phía anh, "Lại đây."
Đàm Hựu Minh ngơ ngác bước tới, Thẩm Tông Niên kéo anh vào lòng, xoa sống lưng anh: "Em vất vả rồi."
Đàm Hựu Minh khựng lại, Thẩm Tông Niên vuốt vai anh: "Làm em sợ à?"
Đàm Hựu Minh dụi vào hõm cổ hắn, Thẩm Tông Niên đang rất nặng lòng, vòng tay siết chặt hơn, hạ giọng nói: "Anh không trách em, là anh đang tự trách mình."
Đàm Hựu Minh ngẩng lên: "Không phải lỗi của anh…"
"Cũng không phải lỗi của em, chuyện trước đây cứ cho qua đi," Thẩm Tông Niên chỉ làm người yêu dịu dàng được chừng ba giây, sau đó lập tức trở về dáng vẻ phụ huynh nghiêm khắc, "Nhưng từ nay em tuyệt đối không được tiêu cực với việc khám chữa bệnh nữa, thuốc không thể bữa uống bữa không, tái khám không được tự ý hủy, càng không được động tí là mất liên lạc với bác sĩ, còn nữa…"
Đàm Hựu Minh tiến lên bịt miệng hắn lại, nhưng chẳng có tác dụng, đứa bé bên cạnh đang bị mắng vì không chịu tiêm đã quay sang nhìn, Đàm Hựu Minh nhăn nhó la toáng lên: "Em biết rồi, biết rồi, anh nói nhỏ thôi!"
"Đừng suốt ngày mắng em ở nơi công cộng! Lỡ bị đám săn ảnh chụp được thì sao, hiện giờ em đang là Top 10 Thanh niên đấy!"
"…" Thẩm Tông Niên cười lạnh, "Top 10 nào? Top 10 Thanh niên khoác lác hay top 10 Thanh niên mặt dày?"
"… Thần kinh."
Thẩm Tông Niên nghiêm túc thật sự vô cùng đáng sợ, nhưng cũng nể mặt doanh nhân ưu tú mà hạ giọng, đưa ra tối hậu thư: "Anh mặc kệ trước đây em thế nào, từ nay phải nghe lời." Hồ sơ khám bệnh này nhìn vào là thấy bực, quả thực quá tùy tiện, chưa từng thấy ai chữa bệnh kiểu này.
Đàm Hựu Minh liếc nhìn đứa bé kia, vội đáp: "Dạ, dạ."
Thẩm Tông Niên còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng nhìn thấy đôi mắt chớp chớp của anh, hắn đành nuốt lời vào bụng, chỉ kéo anh lại gần hơn, bất lực nói: "Đàm Hựu Minh, anh đang nói nghiêm túc."
Đàm Hựu Minh lẳng lặng nhìn vào mắt hắn chừng hai giây, ánh mắt đen láy của Thẩm Tông Niên vừa mạnh mẽ, vừa lo âu, nhưng nhiều hơn cả là thương xót, dường như chỉ cần Đàm Hựu Minh đồng ý, chỉ cần Đàm Hựu Minh có thể khỏe lại, bảo hắn làm gì hắn cũng làm.
Một cảm giác ấm áp, vững trãi lặng lẽ nảy mầm, âm thầm lan tỏa, lấp đầy khoảng trống trong tim Đàm Hựu Minh suốt cả năm qua, anh cười: "Thẩm Tông Niên, anh lo cho em thật đấy."
Thẩm Tông Niên nghiêm túc thừa nhận: "Ừ."
Đàm Hựu Minh lại cười, nụ cười có phần tinh quái: "Đừng lo, em sẽ nghe lời anh."
Thẩm Tông Niên đã bị anh làm cho sợ rồi, chẳng tin lắm, mặt vô cảm nói: "Sau này dùng hành động của em chứng minh đi."
Đàm Hựu Minh đang vui, thấy hắn dễ thương cực kỳ, lại gật đầu dạ vâng lia lịa.
Chiếc Bentley rẽ vào Đại lộ Burstington, đúng lúc hoàng hôn buông xuống, lại là một buổi chiều tà tím hiếm hoi.
Mây trời đậm nhạt loang lổ, hoàng hôn sắc dâu tằm vẫn lặng lẽ treo nơi góc chân trời. Hồi ấy, Thẩm Tông Niên một mình đứng dưới chân trời xem quảng cáo do Đàm Hựu Minh sản xuất, cảm thấy xa tít chân mây, cách trở một trời, còn giờ đây, Đàm Hựu Minh đang ngồi ngay ghế phụ lái nghịch điện thoại của hắn, miệng luyên thuyên không ngừng.
Biển báo màu xanh khổng lồ ghi hai thứ tiếng Anh – Trung vẫn thông báo cho tất cả những ai đang đi trên con đường này: All Destinations.
Khi ấy, người quyết định buông tay đã xác định, tất cả điểm đến đều là không có điểm đến.
Đi hết một vòng, mây tan trời tỏ, mới hay hóa ra mọi nẻo đường đều dẫn về Rome.
Chiếc Bentley dừng trước cổng Vạn Bảo Lâu, tối nay Đàm Hựu Minh hẹn bạn bè ăn cơm, vừa là tiệc chào mừng Thẩm Tông Niên vừa là lời cảm ơn gửi đến mọi người.
Trước khi xuống xe, Đàm Hựu Minh lấy một chiếc hộp nhung từ ngăn kéo ra, nhét vào tay Thẩm Tông Niên: "Anh đeo cho em đi."
Thẩm Tông Niên mở ra xem, là chiếc kẹp cà vạt hình bướm, lớp sơn mài vàng khảm xanh ngọc, tỏa sáng lấp lánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!