Đàm Hựu Minh nhanh trí: "Các dự án phúc lợi công cộng vốn khá ổn định, ít chịu tác động từ biến động thị trường hơn hẳn những dự án khác, đặc biệt là mảng xây dựng đô thị và sản xuất phương tiện giao thông công cộng, vì chúng gắn bó trực tiếp với đời sống dân sinh. Dù bên trên có rối ren đến đâu, họ cũng chẳng dám đụng chạm vào những hạng mục cơ sở hạ tầng thiết yếu này."
Anh nới lỏng cà vạt: "Trong đống hồ sơ dự thầu năm ngoái, dự án thiết bị y tế cấp hai là cái được duyệt đầu tiên mà, phải không giám đốc Dương?"
Dương Chí Hiền vội đáp: "Tôi sẽ về cho người rà soát lại toàn bộ các dự án trúng thầu mấy năm gần đây, xong xuôi sẽ báo cáo lên buổi họp luôn."
"Nhưng đừng vội đẩy nhanh quá trình xây dựng." Đàm Hựu Minh nói chuyện chính sự không còn vẻ lêu lổng thường ngày, "Mấy công trình lớn ở Lệ Chi Giác có tỷ lệ trợ cấp hợp tác cao, cục quản lý tài chính với liên minh thẻ ngân hàng Trung Quốc vốn đã rối như tơ vò," Anh nói thẳng thừng: "Có thể tránh được thì cứ tránh."
Sau đó, các bộ phận còn lại lần lượt xác định quy trình, tiến độ và các mốc nhiệm vụ quan trọng. Thẩm Tông Niên không thích nghe người khác thể hiện quyết tâm nên trực tiếp kết thúc cuộc họp, cùng Đàm Hựu Minh về văn phòng tiếp tục bàn bạc điều chỉnh chiến lược hợp tác.
Trong bối cảnh định hướng chính sách từ các thế lực khác nhau đang mịt mù khó lường, Hoàn Đồ và Bình Hải với tư cách là cộng đồng lợi ích chung và là đối tác hành động nhất quán bao năm, mạng lưới quan hệ dây mơ rễ má dày đặc, họ buộc phải thận trọng hơn cả thế hệ trước.
"Giờ chưa dám chắc ai sẽ đắc cử, phiếu bầu đang sít sao." Đàm Hựu Minh cởi phăng cà vạt, khuy măng sét và đồng hồ ném lên bàn, họp cả buổi sáng khô cả cổ họng, anh bưng tách trà nóng lên uống liền một hơi, "Mai tôi có hẹn ăn tối với chủ nhiệm Hoàng, thăm dò ý tứ xong rồi quyết cũng chưa muộn."
Thẩm Tông Niên chẳng dị nghị gì về tài giao tiếp, quen biết đủ loại bạn bè có đủ hạng người của Đàm Hựu Minh, chỉ hỏi: "Cậu định cử ai đi tiếp xúc với ngân hàng?"
Đàm Hựu Minh một tay chống nạnh, tay kia cầm cốc, cúi đầu nói: "Đỗ Phong."
Thẩm Tông Niên không hỏi thêm, chỉ nói: "Chung Mạn Thanh đang điều tra rồi, cậu quyết đi."
Đàm Hựu Minh chợt ngẩng phắt lên: "Cậu biết từ bao giờ!"
Đỗ Phong là kẻ hai lòng, không ngờ Thẩm Tông Niên lại phát hiện sớm hơn cả anh!
Thẩm Tông Niên nhìn vẻ kinh ngạc xen lẫn không phục của anh, thấy hơi cạn lời: "Không sớm hơn cậu là bao."
"Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?"
Thẩm Tông Niên đang xem phương án trên máy tính, không ngẩng đầu, đáp: "Cậu tự phát hiện ra được mà."
Đây thậm chí chẳng phải lời khen ngợi nghiêm túc, nhưng Đàm Hựu Minh lại thấy vui.
Gần kết thúc cuộc trò chuyện, trợ lý Dương Thi Nghiên gõ cửa: "Sếp Đàm, anh Trác đến rồi ạ."
"Mời vào đi."
Chưa thấy người đã nghe tiếng: "Đàm ~ Hựu ~" Nhưng khi Trác Trí Hiên bước vào, thấy Thẩm Tông Niên ngồi đó, anh ta tự động nuốt chữ cuối cùng xuống, cười gượng: "Thẩm Tông Niên, cậu cũng ở đây à."
Bạn bè tốt xấu lẫn lộn của Đàm Hựu Minh sợ Thẩm Tông Niên không phải là không có lý do, ngay cả Trác Trí Hiên gần như là bạn từ nhỏ cũng thường cảm thấy hắn quá u ám.
Khác với vẻ ngoài hòa nhã giả tạo khoác lớp quân tử của Thái tử gia, sự u ám và mạnh mẽ của Thẩm Tông Niên rất trực diện, sắc bén, dường như tất cả những người đến gần hắn đều phải nép sau lưng Đàm Hựu Minh mới tránh bị đóng băng.
Đàm Hựu Minh hơi dựa vào bàn làm việc: "Sao hôm nay cậu lại ghé qua đây?"
Trác Trí Hiên: "Tôi qua Sở giao dịch chứng khoán có chút việc, tiện đường ghé qua thăm cậu." Dạo này Trần Vãn bị Thái tử gia câu mất hồn, biến mất dạng, trong giới này anh ta chẳng còn mấy người bạn thật lòng.
"Được rồi." Đàm Hựu Minh thu nhận người bạn thuở nhỏ, "Thế ở lại ăn cơm đi."
Có Thẩm Tông Niên ở đây, không thể nói năng phóng túng như bình thường được, Trác Trí Hiên sờ vào hộp xoay đồng hồ trên tủ, nhìn quanh: "Đây là cái gì?"
"Vật phẩm đấu giá của buổi từ thiện."
Các buổi dạ tiệc từ thiện và đấu giá lớn nhỏ từ lâu đã trở thành màn dạo đầu cho mỗi cuộc chuyển giao quyền lực. Để vận động phiếu bầu, các thế lực chính trị thường tổ chức những buổi tiệc từ thiện nhằm phô trương tầm nhìn, hoài bão và tinh thần vì cộng đồng của mình, nào là bảo vệ môi trường, chăm lo trẻ em nghèo, cùng chung tay kiến tạo thành phố… Cuộc chiến giành quyền lực được phủ kín bằng tấm màn bọc ồn hòa, ngập tràn nắng gió.
Những buổi đấu giá phi lợi nhuận như thế này thường không đặt nặng giá trị vật chất hay số tiền quyên góp mà chú trọng hơn vào việc thể hiện lòng nhân ái và thiện chí của giới thượng lưu. Vì vậy, người tham dự thường được yêu cầu mang đến những món đồ cá nhân thường dùng hoặc vật phẩm do chính tay họ chế tác để đem ra đấu giá.
Trác Trí Hiên khá ngạc nhiên: "Cậu tự làm thật à?"
Dù quy định là vậy, nhưng thực tế chẳng mấy ai chịu tự tay làm. Giới nhà giàu thường chi một số tiền thuê người viết hộ một bức thư pháp nguệch ngoạc, hoặc các quý cô bà chủ nhờ vẽ hộ bức sơn dầu màu mè lòe loẹt rồi gửi đi cho có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!