Chương 6: Tây dương tử kinh.

Tán lá rậm rạp giăng lối đi của vầng sáng, cũng che đi nét mặt của người kia.

Nắng trời rát bỏng, chỉ còn một vùng bóng cây xanh thẳm nuốt chửng bóng người.

Đàm Hựu Minh bế đứa nhỏ trên tay, vẫy tay nói bằng khẩu hình: "Qua đây."

Thẩm Tông Niên dường như không thấy, khẽ giọng trả lời mợ: "Con chưa có."

Đàm Hựu Minh nhíu mày, lần này cất tiếng gọi dứt khoát: "Thẩm Tông Niên, qua đây."

Vừa lúc có người ù trên bàn mạt chược khiến khoảng sân náo nhiệt hẳn lên, có lẽ Thẩm Tông Niên vẫn chưa nghe thấy nên không đáp lại, cứ thế đứng đó nhìn Đàm Hựu Minh từ xa.

Sáng vờn tối, tỏ quyện mờ.

Đàm Hựu Minh chợt thấy cái cây kia gần gang tấc mà xa vời vợi, như cách trở bởi vực thẳm mênh mông.

Dòng sông xanh cuồn cuộn gầm réo, anh chẳng thể lội qua, Thẩm Tông Niên cũng vô vọng bước sang.

Tiếng ve cứ rền rĩ khiến lòng người bồn chồn bức bối, như bị giam hãm trong lớp kén dày nặng của mùa hè, cái cảm giác trói buộc, rít gào, nghẹn thở ấy càng lúc càng nặng, khiến mọi âm thanh cứ xoắn xuýt vào nhau, không thể thoát ra.

Không kịp nghĩ ngợi, Đàm Hựu Minh lập tức đặt đứa trẻ trong lòng xuống, sải bước đi qua, túm lấy cánh tay đối phương, hỏi gắt: "Cậu không nghe thấy tôi gọi sao? Sao không qua?"

Anh lúc nào cũng đường hoàng chính trực, nói gì cũng có lý như vậy. Đàm Hựu Minh siết mạnh đến mức để lại dấu hằn rõ rệt trên cánh tay Thẩm Tông Niên, vậy mà hắn vẫn lặng im không nói một lời.

Đôi mắt hoa đào kia nheo lại, xếch lên, trong trẻo mà sắc bén, ngay lúc Thẩm Tông Niên tưởng rằng Đàm Hựu Minh sắp nổi giận thì đối phương lại đột nhiên ghé sát hắn, nghiêng đầu, cười tươi nói: "Cậu không qua thì tôi qua là được chứ gì."

Thẩm Tông Niên khựng lại, khẽ nuốt khan, đôi mắt hẹp dài đen sẫm như mực, cảm xúc dâng trào dưới đáy mắt.

Hắn không nhúc nhích, Đàm Hựu Minh thì lại tiến đến gần, đứng ngay trong vùng nắng rực, giữ chặt lấy tay hắn không buông.

Ánh nắng miền nhiệt đới lặng thinh mà lê thê như kéo dài suốt một trăm năm, hệt một cuộc giằng co lặng lẽ, chậm rãi mà dai dẳng, chẳng biết bắt đầu từ khi nào.

Có điều Thẩm Tông Niên không biết, người đối đầu với hắn thực ra không phải Đàm Hựu Minh mà là chính bản thân hắn.

Chính bản thân hắn bị đẩy đến bờ ranh của sáng tối, bị xé toạc làm đôi.

Tiếng ve mỗi lúc một dày, lan ra tứ phía, như dệt thành một lớp màn ngăn cách mọi ồn ào xung quanh, đứa trẻ bị Đàm Hựu Minh bỏ lại dường như đang khóc, thế mà anh không nghe thấy gì, bất chợt đưa tay ra, ghé sát Thẩm Tông Niên hơn.

Nhịp tim Thẩm Tông Niên khựng lại, nhíu mày, đột ngột nắm lấy cổ tay anh: "Làm gì thế?"

"Nhặt cánh hoa." Đàm Hựu Minh thản nhiên đến khó hiểu, xòe lòng bàn tay ra.

Rõ ràng đã cận kề tháng 10, vậy mà hoa dương tử kinh vẫn nở rộ rực rỡ, đẹp tựa mây nhuộm chiều hôm. Một cơn gió nhẹ lướt qua, những cánh hoa màu tím hồng chao lượn trên không rồi đáp lại trên vai Thẩm Tông Niên.

Hoa lá rơi xào xạc, những nh** h** li ti cũng theo đó mà rụng xuống, như một bí mật chôn vùi trong đất, lặng lẽ chẳng ai hay.

Người ngắm hoa vô tâm vô phế, còn phải cười than một câu sao tiếc thế.

Đàm Hựu Minh gỡ tay mình ra khỏi hắn rồi tiếp tục phủi những cánh hoa còn sót lại.

Tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng lớn, Đàm Hựu Minh vẫn không nghe thấy. Vẻ mặt anh nghiêm túc tập trung nhưng tay lại không hề yên phận, ngón tay và mu bàn tay vô tình chạm vào cổ và d** tai Thẩm Tông Niên.

Hô hấp của Thẩm Tông Niên như bị nén lại, đôi môi mỏng mím chặt, gân xanh trên cổ càng nổi rõ, tay bất giác nắm thành nắm đấm, ấy vậy mà mãi không thể đẩy ra.

Đàm Hựu Minh không hề hay biết, nhặt cánh hoa cuối cùng giơ lên trước mặt hắn, cong mắt cười: "Thẩm Tông Niên, thơm lắm đấy."

Đồng tử Thẩm Tông Niên co lại.

Mây trên trời đột nhiên tan đi, ánh dương cuối cùng trút vẹn vạt nắng lên thân hình hai người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!