Thẩm Tông Niên chẳng đi đâu, chỉ ngồi cạnh giường lặng lẽ trông anh.
Đàm Hựu Minh thì khoanh chân, cúi đầu nghịch điện thoại của hắn. Mái tóc đen rủ xuống, hàng mi cũng dài, cảnh tượng quen thuộc như bao ngày trước bỗng trở nên quý giá đến lạ.
Đàm Hựu Minh mở màn hình, lấp đầy những khoảng trống trong mấy ngày qua, xem hắn gặp ai, nói chuyện gì, đi đâu, bàn bạc việc gì trong gần hai tháng qua. Hành động ấy vừa là giám sát, vừa là tìm hiểu.
"Cậu với Triệu Thanh Các đánh đố nhau cái gì đấy?" Đàm Hựu Minh vừa lướt tin nhắn vừa chất vấn, "Nói tiếng người đấy à?" Một câu anh cũng chẳng hiểu.
Thẩm Tông Niên mặt không đổi sắc đáp: "Việc công ty." Trong lòng hắn mừng thầm vì hắn và Triệu Thanh Các đều lười nhắn tin, toàn gọi điện trao đổi.
"Sao Kiều Duệ ngày nào cũng có cả đống chuyện báo cáo cho cậu thế?" Đàm Hựu Minh ranh ma, giỏi nhất là bắt bẻ, "Hoàn Đồ không có hệ thống nội bộ à? Hay là hòm thư công việc bị hỏng? Gửi đề án hơn 11 giờ đêm là ý gì đây?"
"…" Thẩm Tông Niên hé môi, bình thường trừ việc gấp hắn chẳng buồn trả lời, nhưng vẫn đáp: "Tôi sẽ bảo cậu ta để ý."
Đàm Hựu Minh đấm một phát vào bịch bông, lướt điện thoại như Diêm Vương lật sổ sinh tử, định đoạt cuộc đời từng người: "Còn sao ngày nào cậu cũng đi chơi với Tưởng Ứng? Toàn lượn những chỗ nào đây?"
Trong khi anh ngày ngày chán chường thì đêm nào Thẩm Tông Niên cũng đàn đúm sênh ca.
"Mấy cậu tính làm gì?"
Thẩm Tông Niên thở dài, đáp: "Tôi tìm cậu ta góp vốn mua Quang Tấn."
Đàm Hựu Minh bị gậy đập lần hai, đánh trống lảng: "Thế còn mua nữa không?"
"Cậu muốn bán thì bán." Thẩm Tông Niên kiên định nhìn anh, "Tôi sẽ không đi nữa."
Chẳng biết Đàm Hựu Minh có tin hay không, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Thẩm Tông Niên mím môi.Giờ trưa tài xế mang cơm đến, Quan Khả Chi dặn thím giúp việc hầm súp nhừ, bảo chiều bà và Đàm Trọng Sơn sẽ ghé qua.
Đàm Hựu Minh ăn chẳng được bao nhiêu.
Thẩm Tông Niên nhìn gò má hốc hác đi của anh, nhíu mày: "Đàm Hựu Minh, cậu có chịu ăn uống đàng hoàng không đấy?"
Đàm Hựu Minh đang cúi đầu ăn cơm bỗng bất ngờ bị mắng, ngơ ngác ngẩng đầu lên, má vẫn còn phồng cơm, liếc xéo một cái: "Cậu sắp sang tận phương trời xa xôi rồi còn quan tâm tôi ăn uống đoàng hoàng hay không làm gì."
"…"
"Sao lại mang cái này tới?" Đàm Hựu Minh uống hết bát canh, với tay ôm lấy con gấu trúc to đùng, lông nó còn rất mới, đây là con gấu của Thẩm Tông Niên.
"Tối nay cậu ôm nó ngủ đi." Đêm qua Đàm Hựu Minh ngủ không yên giấc, Thẩm Tông Niên đã bảo tài xế về nhà lấy quần áo, tiện mang luôn con gấu theo.
Đàm Hựu Minh xoa bụng con gấu trúc rồi đặt sang một bên: "Mang ra ngoài nó bẩn mất."
Thẩm Tông Niên mở hộp trái cây: "Thì để tôi giặt."
Đàm Hựu Minh cười nhạt: "Giặt sẽ bị rụng lông."
Thẩm Tông Niên ngẩng đầu lên: "Tôi sẽ giặt bằng tay."
Đàm Hựu Minh hờ hững nghịch đuôi gấu trúc: "Giặt rồi không còn như cũ nữa."
Thẩm Tông Niên múc canh xong đưa đến trước mặt anh, mặt không đổi sắc: "Tôi giặt lại y như cũ được."
Đàm Hựu Minh ngước mắt chạm phải ánh mắt của Thẩm Tông Niên, bật cười.
Thật ra anh không cố ý… hay đúng hơn là trong tiềm thức anh đã cố ý.
Cố ý gây sự, cố ý chọc tức, cố ý thử xem đặc quyền ngày trước của mình còn tồn tại không, thử xem Thẩm Tông Niên có thật sự quay về bên anh không, thử xem mọi thứ còn như trước không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!